
gần thế này, trong lòng nàng bỗng dâng lên xúc cảm đau nhói đến thắt tim trong lồng ngực, một nỗi khốn khổ khó nói, khó hình dung.
" Nhìn chằm chằm ta như vậy ta cứ tưởng cô nương đã yêu thích ta rồi ". Đôi mắt ưng mở bừng sáng lóa hoàn toàn thu tất cả vẻ ngơ ngẩn của nàng vào tròng mắt.
Aida, ngượng chết mất.
Hắng giọng lại, nàng nói: " Ta muốn quyết chiến với ngươi "
" Vậy sao? Nếu cô nương thua thì tính làm sao đây? "
" Ta sẽ không thua ngươi "
" Nếu cô nương thua phải làm người hậu của ta trong năm trăm năm ." Hắn ta nhoài người về phía của nàng, thì thầm vào tai. Khoảng cách gần như vậy làm nàng bỗng chốc ngượng ngùng đẩy hắn ra dọng dạc nói " Được, còn nếu ngươi thua thì sao?"
" Nếu ta thua thì tùy cô xử lí, nhưng cô không có khả năng thắng được ta."
Trường kiếm bằng bạc trong tay hắn đỡ lấy cấy sáo trên tay nàng, gương mặt trước sau không hề mang chút biểu cảm. Chân trái trụ phái sau, chân phải đưa lên phía trước hướng nàng giương lên, Yên Nhi nhanh nhẹn lách sang một bên, còn ngã ra đỡ lấy một kiếm của hắn.
“ Tiểu cô nương, ngươi không thể thắng ta chỉ trong vài chiêu này” Hắn nhếch nhẹ bờ môi, xoay người một vòng tà áo đen phất nhẹ trong gió. Thanh kiếm hình thành một vòng cung đẹp mắt kề sát cái cổ trắng nõn nà của nàng, Yên Nhi sắc mặt trắng bệch, cây sáo trúc trong tay lơ lững giữa không trung, nàng chỉ lắp bắp ngươi ngươi rồi im bặt.
“ Tiểu cô nương, ngươii tên gì?” Khóe miệng hắn ta nhếch lên, vài sợi tóc màu bạch kim vương lền người nàng, Khắp thân thể hắn tỏa ra hương bạc hà dìu dịu thơm thoang thoảng.
“ Ta...Tại sao ta phải trả lời câu hỏi của ngươi “ Nàng níu lấy vạt áo mình, đẩy nhẹ thanh trường kiếm sang một bên nhướng mày nói.
Thanh kiếm chẳng những không hề đẩy ra ngược lại còn kề sát hơn, chỉ cần hắn dùng thêm lực tin rằng chiếc cổ lập tức xuất hiện chất lỏng màu đỏ đặc sánh.
“ Ngươi không nói, ta đương nhiên có cách để biết “
Hắn rút thanh kiếm ra, Yên Nhi chưa kịp phản ứng hắn đã đoạt đi cây sáo trên tay nàng. Hắn tin chắc trên cây sáo này sẽ cho hắn đáp án. Không ngoài dự tính, hắn nhìn tên của nàng rồi ngước mắt nhìn nàng, trầm giọng nói:
“ Cô nương tên là Yên Nhi “ Hắn sở dĩ tin vào phán đoán của mình là vì đồ vật bên người đương nhiên sẽ có khắc tên chủ nhân.
“ Thì sao? Mau trả cho ta.” Yên Nhi tức giận lao về phía hắn, nàng đạp nhẹ chân phải niệm chú bay lên nhưng hắn nhích người một cái nàng đã hụt chân ngã chồng lên hắn.
Mùi hương hoa đào thơm ngát xộc vào khướu giác của hắn, mái tóc dài đen nhánh tựa dòng suối mát rượi phũ lên cánh tay rắn chắc, thêm vào khóe môi mỏng đang cắn nhẹ thật khiến hắn dừng lại những mạch suy nghĩ ngay cả cử động cũng quên mất, hắn không ngờ nữ nhân nhỏ bé này lại mềm mại đến thế. Yên Nhi giật mình, mắt phượng xinh đẹp ánh lên tia xấu hổ, nàng vội vội vàng vàng chống tay lên ngực hắn ngồi thẳng dậy, mặt đỏ như quả ớt nói khe khẽ: “ Ta đi đây”
Nói rồi nàng nhanh chóng bước đi, hắn đâu thể để nàng đi như thế vội chắn trước mắt , cánh tay rắn rỏi nắm lấy cánh tay mềm yếu của nàng, càng nắm càng chặt khiến nàng bất giác nhăn mày, ngữ điệu bất mãn:
“ Ngươi muốn gì?”
“ Ngươi định nuốt lời với ta sao?”
Nàng nghe hắn nhắc bất chợt nhớ ra. Phải rồi là lời hứa ban nãy, nhưng không lẽ nam nhân này muốn nàng ở lại bên hắn hầu hạ hắn năm trăm năm sao? Thật là thiệt thòi, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn nhưng đáp lại sự tức giận ấy chỉ là cái nhìn lạnh lùng, hắn nhếch làn môi mỏng lên rồi nheo mắt nói: “ Ngươi cứ việc đi, nhưng ngươi nghĩ ta sẽ để yên hay sao? Ngươi đắc tội với ta thì cũng đừng khiến chúng sinh phải chịu khổ theo ngươi chứ. Tâm trạng ta không vui sẽ giết vài người để giải tỏa căng thẳng, ta sẽ không ép ngươi. Ngươi muốn đi ta không ngăn ngươi “
Nàng nghe lời hắn nói thật sự cảm thấy căm phẩn, lời của phụ Hoàng nói quả không sai, hắn ta đúng là ma quỷ chuyện gì cũng dám làm. Nàng không thể để một mình mình mà ảnh hưởng tới người khác làm thế há chẳng phải cũng như hắn hay sao. Nàng cảm thấy lúc này tốt nhất là đừng tức giận vội , nàng còn nhiều thời gian nhất định sẽ có ngay trốn thoát tên ma quỷ này. Nàng lấy lại vẻ bình tỉnh, cất nhẹ giọng nhưng trong đó có bảy phần tức giận, ba phần khinh bỉ, ánh mắt tối lại nhìn hắn:
“ Ngươi tên là gì?”
Hắn không hề hài lòng đối với thái độ của nàng nhưng không sao, hắn còn rất nhiều thời gian để thuần phục, có cá tính cũng không phải chuyện xấu.
“ Ta là Nam Thiên Vương, ma vương của ma giới “
Nàng gật đầu, trong lòng thầm rủa hắn. Cái tên đáng ghét hừm làm như địa vị người khiến người khác kính nể lắm vậy, ma vương thôi mà. thế cũng khoe, đồ đáng ghét. Nàng vừa cúi đầu mắng vừa vò vò vạt áo của mình khiến chúng biến thành một dạng kì quái, Nam Thiên Vương nhìn nàng rồi nói :” Đi theo ta, từ nay về sau sẽ hầu hạ ta “
“ Sao?” Nàng nghe lới hắn nói như có tiếng sét vang lên bên tai khiến nàng ngước mắt nhìn hắn. Nàng đường đường là thất tiên nữ con gái của Thiên Đế cao cao tại thượng lại hạ mình đi làm a hoàng hầu hạ hắn, thế chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ hay sao?
“ Đ