Disneyland 1972 Love the old s
Ma Vương Mỉm Cười

Ma Vương Mỉm Cười

Tác giả: JenRee Nguyễn

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 321501

Bình chọn: 8.5.00/10/150 lượt.

“ Yên Nhi con mau dậy đi, Yên Nhi “.

Thiên Đế vẻ mặt buồn rầu lay gọi đứa con của ngài, nàng vẫn nhắm chặt đi đôi mắt thi thoảng mày nhíu chặt, hàng lông mi dày rung lên.

“ Mạc Dao “

Thảng thốt sau tiếng gọi, Yên Nhi nôn ra một ngụm máu đỏ tươi. Còn đâu đôi má hồng hào nay đã nhợt nhạt, còn đâu ánh mắt hồn nhiên nay chỉ còn một con người đen láy lạnh lẽo, đăm đăm nhìn nơi xa xôi… Thiên Đế nhìn con, đôi bàn tay run run vuốt nhẹ lên mặt Yên Nhi. Xoay người nàng lại, ngài đã ra quyết định lấy đi kí ức đó , lấy đi tình yêu của nàng dành cho Mạc Dao, đứa con yêu của ngài không thể để nó tổn thương lần nào nữa. Tay đặt lên trên đỉnh đầu dùng một chút nội lực đã lấy ra một tụ khí còn gọi là Châu Ức. Nó có dạng tròn, toàn thân phát sáng. Sau khi lấy kí ức đó ra khỏi đầu, Thiên Đế đặt con nằm lại trên giường rồi vỗ nhẹ đầu nàng buồn bã bước ra.

Về đến cung của mình, Thiên Đế đặt Châu Ức vào một chiếc hộp thủy tinh trong suốt, phát sáng lên. Sau này nàng mong Yên Nhi sẽ quên đi tất cả sống vui vẻ hồn nhiên như xưa.

Nhiều năm sau….

“ Yên Nhi, muội đừng năn nỉ ta nữa. Ta không thể giúp muội. Phụ hoàng biết được sẽ phạt ta. “

Người vừa nói là Nhị tỉ của Yên Nhi , Yên Linh -Nhị tiên nữ. Còn Yên Nhi - Thất tiên nữ nghịch ngợm nhất Thiên Đình.

“ Muội xin tỉ mà, nhị tì xinh đẹp giúp muội lần này thôi mà, nha nha tỉ “. Yên Nhi kéo vạt áo nàng, dương đối mắt đã ngân ngấn nước nhìn nàng năn nỉ.

Hừm con nha đầu này, nhìn vào đôi mắt ấy thật khiến cho người ta thương yêu đến chết. Lại dùng chiêu này nhưng đúng là…. Rất hiệu nghiệm. Đôi mắt này đúng là khắc tinh của các tỉ muội của nàng mà. Cứ nhìn vào là y như rằng bị con nha đầu này mê hoặc.

“ Được rồi, ta sợ muôi. Mau đi nhanh nhanh. Không phụ hoàng đến đây không tìm được muội lại trách người làm tỉ tỉ như ta không chăm sóc nàng “

“ Muội biết mà. Muội thương nhị tỉ nhất nhất “ Yên Nhi hôn chóc vào má nhị tiên nữ, vui vẻ biến một cái thành làn khói trắng bay xuống nhân gian. Phút chốc đã đi dạo ung dung trong núi rừng.

“ Thỏ trắng, đừng chạy “

Yên Nhi hô to chạy về phía chú thỏ trắng xinh đẹp. Con thỏ bị tiếng hô của nàng mà giật mình nhảy phóc vào bụi cỏ, lẩn mất. Nàng đang hưng phấn liền xịu mặt xuống, dẫu môi không vui hướng phía kinh thành mà đi. Nơi đây quả thật đông vui nhộn nhịp hơn hẳn trên Thiên Đình, nhiều cái mới lạ khiến Yến Nhi rất vui, việc không vui lúc nãy đã sớm bị nàng gạt sang một bên.

“ Kẹo hồ lô đây, hồ lô ngào đường đây”

Trên đường, một người đàn ông trung niên cầm cái cây cao bằng rơm có những xiên màu đỏ đỏ hồng hồng làm nàng rất thích chạy tới nói với ông ta:“ Ta muốn ăn cái này “

Ông ta nghe nàng nói thế thì đặt cái cây cao xuống, lấy ra một cây đưa cho nàng. Miệng tươi cười nói: “ Cô nương mười đồng “

Yên Nhi lục lọi trong người, túi tiền. Haizz nàng đã quên mang theo. Nhìn cái cây kẹo có vẻ rất thơm ngon, Yên Nhi rầu rỉ nói: “ Ta không có, đã quên mang theo rồi “

Vừa nghe câu trả lời của nàng, ông ta cắm vội cây kẹo vào cái cây bằng rơm, xong giận dữ nói: “ Không có thì đừng có gọi, tốn hết cả thời gian của ta “

Gương mặt Yên Nhi méo mó trông thật khó coi. Nàng thật rất muốn ăn kia mà, phải làm sao đây? Nhìn cái cây kẹo to to màu đo đỏ đẹp mắt sắp đến miệng mà không thể ăn khiến nàng tiếc hùi hụi.

Không phải chỉ cần tiền thôi sao?.

Nàng xoay hết bên phải rồi lại sang bên trái. A, đó chẳng phải là túi tiền sao? Ai đã đánh rơi thế này? Nàng không suy nghĩ nhiều liền cầm lấy túi tiền chạy theo hướng người bán kẹo hồ lô, chạy một lúc cuối cùng cũng gặp được ông ta. Yên Nhi đưa túi tiền ra trước mắt, chỉ vào cây kẹo.

“ Ta muốn ăn nó, tất cả đều cho ngươi”

Ông ta mừng ra mặt đón lấy túi tiền, đưa cho nàng vài cây kẹo hồ lô ngào đường rồi nói:” Cảm ơn cô nương”

Nàng tung tăng bước đi, trái một cây, phải một cây hung hăng mà cắn. Mùi vị thật không tệ chút nào, rất ngọt lại rất thơm, dường như vừa vào miệng đã hòa tan, cảm giác này khiến nàng cắn thêm một miếng kẹo thật to cười sảng khoái.

“ Cô nương, cô nương “

Tiếng gọi phái sau làm nàng đứng lại, xoay đầu chớp mắt nhìn nam nhân phía sau vừa gọi nàng. Dù cách xa nhưng lời nói đó thật dễ nghe. Mà khoan đã…. Đó … đó không phải là người đánh rơi túi tiền chứ? Yên Nhi mặt trở nên trắng bệch, nàng không mang theo tiền, mấy cay kẹo này nàng còn chưa ăn xong; không phải sẽ bị lấy đi chứ. Nàng không muốn. Thế là chỉ còn một cách duy nhất…trong ba mươi sáu kể, chạy là thượng sách.

Nàng nhanh chân bỏ chạy, đến một khu rừng nàng tựa người lên cây liên tục thở dốc. Chắc là không đuổi kịp đâu. Khôi phục lại dáng vẻ bình thường nàng vuốt ngực bình tĩnh, lại cắn một viên kẹo vui sướng hát líu lo. Chưa được bao lâu nàng đụng phải một thứ gì đó rắn chắc lạ thường, ngước đầu lên định xem là cái gì thì một ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào nàng, Yên Nhi chưa kịp định thần lại đã nghe hắn ta lên tiếng.

“ Cô nương, sao lại trốn ta? “

Nàng hơi hốt hoảng, không ngờ người này lại đuổi kịp, thật ngoài dự định của nàng. Nam nhân trước mặt có khuôn mặt anh tuấn lại thêm khí chất tao nhã đáng lí ra nàng kh