
rồi trở gót chạy nhanh như biến. Người kia vọt mình đi toan rượt theo. Ðột nhiên y rú lên một tiếng!
-Úi chao! Rồi ngồi phệt xuống. Nguyên y sau khi bị trọng thương, nội lực tiêu tan, không còn sức để hành động nữa. Thằng nhỏ thấy vậy rất nổi lo âu, tự hỏi:
-Cỗ xe lừa đã trở về thành mà lão bằng hữu lại bị trọng thương. Nếu bọn cường đạo kéo đông người tới tập kích thì nguy hiểm vô cùng. Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, bỗng gã khóc oà lên. Gã vừa khóc vừa la rùm:
-Lão bằng hửu! Lão bằng hữu đau đớn lắm ư? Nếu lão bằng hữu chết đi, mà bọn chúng tới đây, thì tiểu đệ biết làm thế nào? Hai tên điếm kiêu đang chạy trối chết, chợt nghe thằng nhỏ khóc thét liền dừng chân quay đầu nhìn lại. Sau chúng nghe thằng nhỏ la hoảng mấy câu, thì trong bụng vừa kinh ngạc vừa mừng thầm. Một tên hỏi:
-Tên gian tặc đã chết rồi chăng? Tên kia đáp:
-Hắn đã bị thương cực kỳ trầm trọng, thì còn sống làm sao được lâu? Huống chi hắn lại vận tàn lực để rượt theo mà bị té nhào. Chắc hắn chết rồi nên thằng quỷ con này mới gào thét la gọi như vậy. Tên này lại nói:
-Dù hắn chưa chết đứt, chúng ta cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa. Bây giờ cứ chặc đầu hắn đi, đồng thời hạ sát cả tên tiểu quỷ này, rồi trở về báo cáo tất được trọng thưởng. Tên thứ hai nói:
-Nhất định là thế! Chúng ta được dịp đại phát tài. Ðoạn hai tên nắm chặc đốc đao từ từ tiến lại. Thằng nhỏ vẫn dậm chân đấm ngực kêu khóc om xòm rất thãm thiết. Gã vừa khóc vừa gọi:
-Lão huynh! Vì lẻ gì lão huynh lại chết một cách đột ngột, nếu bọn điếm kiêu tới đây thì làm thế nào? Hai tên điếm kiêu nghe vậy mừng quýnh, không đề phòng chi nữa, nhãy vọt tới nơi. Một tên lớn tiếng quát:
-Quân ác tặc này! Ngươi chết thật đáng kiếp, chẳng còn oán ai được nữa. Một tên túm lấy thằng nhỏ. Còn một tên vung đao toan chém vào cổ người kia, thì đột nhiên đao quang lóe mắt! Tiếp theo một cái đầu bay vọt đi. Loạt roạt một tiếng! Thế là tên vung đao chưa kịp chém đã mất đầu. Còn tên túm lưng thằng nhỏ bị rạch một đường dài từ ngực xuống dưới bụng. Người kia nổi lên tràng cười hô hố, rồi lồm cồm bò dậy. Thằng nhỏ vừa khóc vừa nói:
-Trời ơi! Sao cả hai vị điếm kiêu lại rủ nhau xuống chầu diêm vương? Bây giờ biết lấy ai chạy về báo tin? Gã nói tới đây không nhịn được nữa lăn ra mà cười. Người kia cũng cười khành khạch ra chiều đắc ý, biết gã mưu mô, cất tiếng khen:
-Thằng nhỏ này đã thông minh được việc, lại đóng kịch rất tài. Nếu ngươi không khóc lóc như vậy thì hai tên khốn kiếp kia khi nào dám tới gần? Thằng nhỏ nở một nụ cười thõa mãn đáp:
-Muốn khóc giả vờ đâu phải chuyện dễ dàng. Mỗi khi gia mẫu đánh tiểu đệ, roi chưa đập vào người, tiểu đệ đã la làng. Thế là má tiểu đệ không nở đánh mạnh nữa. Người kia hỏi:
-Tại sao má má lại đánh ngươi? Thằng nhỏ đáp:
-Cái đó không nhất định. Có khi vì tiểu đệ lấy cắp tiền, cũng có lúc vì khuấy nhiễu những người trong viện. Người kia bụng bảo dạ:
-Trong kỹ viện toàn là hạng lừa lọc, lưu manh để kiếm tiền. Thằng nhỏ này còn nhỏ tuổi mà đã tinh quái phi thường. Mấy tên điếm kiêu lão luyện kia còn bị gã gạt đến phải uổng mạng, thì những người khác, tránh sao cho khỏi cạm bẩy của gã. Bất giác y buông tiếng thở dài nói:
-Nếu ta không giết được hai tên theo dõi ta thì thật là nguy hiểm, nhưng sao lúc ngươi khóc giả vờ lại không kêu ta bằng lão gia, đại thúc, mà xưng là lão huynh? Thằng nhỏ đáp:
-Ðã là chổ bạn hữu, dĩ nhiên tiểu đệ phải kêu bằng lão huynh, chớ hô lão gia thế nào được? Nếu lão huynh muốn người ta kêu bằng lão gia, thì còn đâu là tình bạn hữu? Người kia cười rộ hỏi:
-Tiểu bằng hữu! Tên ngươi là gì? Thằng nhỏ đáp:
-Tên tánh đại danh của tiểu đệ là Tiểu Bảo. Người kia cười nói:
-Tiểu Bảo mới đại danh. Còn tôn tánh là gì? Thằng nhỏ chau mày đáp:
-Tôn tánh của tiểu đệ là Vy. Mẫu thân thằng nhỏ ở trong kỹ viện tên là Vy Xuân Hoa. Còn cha gã là ai thì dù hỏi đến mẫu thân gã cũng khó biết đường trả lời. Trước nay mọi người đều kêu gã là Tiểu Bảo, không ai hỏi đến họ gã bao giờ. Gã nghe người kia hỏi liền buột miệng trả lời theo họ của mẫu thân gã. Thằng nhỏ này sinh trưởng ở nơi kỹ viện, toàn tai nghe mắt thấy những lời dâm đảng, đàng điếm, chẳng được học hành gì. Sở dĩ nó biết mấy câu sảo ngữ là nhờ ở tính thông minh, cùng trí nhớ mà học lóm được. Gã thường nghe khi người ta hỏi tên, họ thường nói đến bốn chữ "Tôn tính đại danh" thì gã cũng bắt chước, chớ gã có biết đâu khi nào mình hỏi đến người khác thì mình mới dùng đến bốn chữ đó; còn mình tự xưng mà dùng đến tôn tính đại danh, thì không thể được. Tiếp theo gã hỏi lại người kia:
-Tôn tính đại danh của lão huynh là gì? Người kia mĩm cười đáp:
-Ngươi đã coi ta là bằng hữu thì ta chẳng cần dấu ngươi làm chi. Ta họ Mao tên gọi Thập Bát. Chữ Mao đây nghĩa là cây cỏ, chớ chẳng phải Mao là lông. Mao Thập Bát chính thị là ta. Tiểu Bảo "ủa" một tiếng rồi giật bắn người lên nói:
-Tiểu đệ nghe người ta đồn, quan nha đang truy bắt lão huynh. Người ta bão lão huynh là Giang Dương đại đạo gì đó. Mao Thập Bát ừ một tiếng rồi hỏi:
-Ðúng lắm! Ngươi có sợ ta không? Tiểu Bảo cười đáp:
-Việc cóc gì mà sợ! T