Teya Salat
Lộc Đỉnh Ký - Full

Lộc Đỉnh Ký - Full

Tác giả: Kim Dung

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327030

Bình chọn: 9.5.00/10/703 lượt.

Thằng quỉ nhà gian kia! Người chết rồi mà ngươi không dám giết ư ?

Thằng nhỏ bản tính vốnquật cường nghe nói khích , nổi hào khí , vung kiếm lên đâm vào thi thể hai hántử ốm nhất luôn mấy phát .

Lúc gã phóng kiếm đâmvào đại hán cao lớn thì hắn bỗng rên lên một tiếng .

Thằng nhỏ mới xực nhớ rađại hán này mới bị chém sả vai rồi ngất đi chớ chưa chết hẳn . Gã sợ quá giậtbắn người lên. Thanh đoản kiếm trong tay rớt xuống đất đánh choang một tiếng .

Người trên giường cườihô hố nói :

Té ra ngươi giết ngườisống chớ không phải người chết .

Tên đại hán run bần bậtmột lúc nữa rồi mới chết hẳn .

Người kia khẻ nói :

-Ngươi có sợ không ?

Thằng nhỏ đáp :

- Tiểu tử...không sợ .

Tuy miệng gã nói thế ,nhưng thanh âm run bần bật tỏ ra gã đã khiếp vía .

Người kia nói :

-Ngươi...ngươi...

Y dứt lời ngã lăn tựa hồngất xĩu , xuýt té xuống đất .

Thằng nhỏ vội chạy lạiđở y , nhưng người y quá nặng , phải gắng sức đở mới được. Gã đặt đầu người kiaxuống gối.

Người kia lại ho xù xụmột hồi rồi cất tiếng lấp bấp :

-Trà...lấy trà cho ta...mau lên !

Trong phòng bàn nghiêngghế đổ. Bình trà vở tan tành .

Thằng nhỏ vội rút thencửa chạy ra ngoài .

Lúc này mẫu thân gã cũngtỉnh lại rồi . Mụ vừa thấy gã liền ôm choàng lấy .

Mụ mừng quá đến rớt nướcmắt hỏi :

-Hài tử ! Ngươi...ngươihãy còn sống ư ?

Thằng nhỏ cười đáp :

-Má má ơi ! Má má cònsống mà hài nhi cũng không chết .

Ngoài sãnh đường bọnđiếm thương đã giải tán bỏ đi từ lâu rồi . Còn bọn gia nhân cùng kỹ nữ sợ hãiluống cuống , chẳng biết làm thế nào, nhốn nháo cả lên .

Thằng nhỏ cựa mình rakhỏi lòng mẹ , chạy đi lấy bình và chung trà ở trên bàn rồi trở về phòng .

Gã toan rót trà ra chungthì người kia bảo :

-Ðưa bình đây !

Thằng nhỏ cầm bình tràđặt vào miệng người kia , ngồi khẽ nâng đầu y dậy . Người kia uống ừng ực mộthồi hết quá nữa bình trà , rồi thở phào một cái ra chiều dễ chịu . Y nằm xuốngkhẻ bảo thằng nhỏ :

-Bọn điếm kiêu bị tagiết mấy tên, chắc lát nữa chúng còn tụ lại, mà khí lực ta chưa được phục hồi.Vậy ngươi nên lánh đi.

Y chống tay ngồi nhổmdậy, song tựa hồ đụng phải chổ đau , bật tiếng rên la .

Thằng nhỏ lại nâng đở ythì y bảo :

-Ngươi hãy lượm thanhđao cho ta !

Thằng nhỏ lượm thanh đơnđao ở dưới đất rồi đưa vào tay phải người kia .

Người kia từ từ bướcxuống giường , lảo đảo bước đi .

Thằng nhỏ liền ghé vaiphải vào đở lấy nách bên trái y .

Người kia nói :

-Ta muốn ra ngoài. Ngươiđừng nâng đở ta nữa và phải lánh đi thì hơn . Nếu để bọn điếm kiêu trông thấylà chúng giết ngươi đó .

Thằng nhỏ đáp :

-Mẹ kiếp ! Chúng giếtthì giết chớ sợ cóc gì ! Ðã là chổ bằng hữu cần phải biết nghĩa khí . Ðại thúccần có tiểu điệt nâng đở cho mới đi được.

Người kia nghe gã nóivậy bất giác nỗi lên tràng cười ha hả ra chiều khoan khoái . Tiếng cười xen lẫnvới tiếng ho xù xụ. Y lẩm bẩm :

-Thằng nhỏ này lại muốnbắt chước người lớn . Thế này thì tốt ! Người kia cười một lúc rồi hỏi :

-Ngươi cũng nói chuyệnnghĩa khí ư ?

Thằng nhỏ ngửng đầu lênđáp :

-Sao lại không nói ? Ðãnên nghĩa kim bằng thì cùng nhau hưởng phúc và chia xẻ hoạn nạn mới phải chứ ?

Nguyên ở thị trấn DươngChâu , rất nhiều người ưa nói chuyện theo sách vở . Họ diễn giải luôn luônnhững thiên cố sự anh hùng hào kiệt trong chuyện Tam Quốc Chí , chuyện Thủy Hữv.v...

Thằng nhỏ suốt ngày đêmở ca lâu trà quán. Gã chạy lui chạy tới hầu hạ, hoặc đi mua đồ vặt cho họ đểđược thưởng tiền . Lúc nào rãnh gã lại đến ngồi bên bàn trà để nghe người tanói chuyện cổ tích với nhau.

Gã bẻo lẻo mồm miệng màlại tinh khôn . Ở quán trà, gã gọi khách một điều đại thúc , hai điều đại thúc, nên khách hàng cũng thương yêu mà không nở đuổi gã . Gã nhớ chuyện sách rồinổi anh hùng tính. Bây giờ gã thấy người này đã bị trọng bệnh giết liền một lúcđược bốn tên đầu mục của bọn điếm kiêu thì đem lòng kính ngưởng . Gã nhớ đượcnhững chuyện anh hùng hảo hán liền buột miệng nói ra .

Người kia ra chiều vuithú nổi lên tràng cười...ha hả :

-Hai câu này nghe haylắm ! Lão gia bôn tẩu giang hồ hai chục năm trời , đã nghe câu "Phúc cùnghưởng , họa cùng chia" có đến trăm ngàn lần mà ít khi gặp được người màlời nói đi đôi với việc làm . Chúng ta đi thôi .

Thằng nhỏ vẫn ghé vaibên phải vào đỏ nách bên trái người kia . Gã mở cửa phòng tiến ra ngoài sãnhđường .

Mọi người vừa trông thấyngười kia đã kinh hãi thất sắc bỏ chạy toán loạn .

Mẫu thân thằng nhỏ lagọi :

-A Bảo ! A Bảo ! Ngươiđi đâu đấy ?

Thằng nhỏ đáp :

-Hài nhi đưa bằng hữunày ra cửa , rồi trở vào ngay .

Người kia cười ha hảnhắc lại :

-Vị bằng hữu này ! Ha ha! Ta thành bạn hữu với ngươi rồi .

Thằng nhỏ cũng cười hỉhả rảo bước ra cửa .

Hai người đi khỏi việnLệ Xuân , thấy trong ngỏ vắng chẳng có ai thì chắc là bọn điếm kiêu tự biếtđụng đầu phải tay kình địch , chạy đi kêu cứu binh rồi .

 

Hồi 2 - Nghe Tiếng Khóc Cường Ðịch Mắc Mưu

Người kia ra chiều vui thú nổi lên tràng cười...ha hả:

-Hai câu này nghe hay lắm! Lão gia bôn tẩu giang hồ hai chục năm trời, đã nghe câu "Phúc cùng hưởng, họa cùng chia" có đến trăm ngàn lần mà ít khi gặp được người mà lời nói đi đôi với việc l