
Loạn Triều Lạc Duyên
Tác giả: Mộ Dung Tử (Doctruyen360 và Santruyen)
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Lượt xem: 321473
Bình chọn: 7.5.00/10/147 lượt.
Chương 1: Thiết Triều
~
Ngọc Vận Hoàng Triều năm thứ 28 niên hiệu Thiên Tuế.. Phồn hoa kinh sư hơn nữa đại quốc, đó là chưa nói đó Kinh Thịnh thành - kinh đô của Hoàng Triều. Trải qua bao cuộc thăng trầm, giao tranh đoạt hào, máu đổ không ít mới gầy dựng nên giang sơn!
...
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Tại Đại thần điện thếp vàng sơn son, bá quan văn võ đồng loạt thi lễ.
"Các khanh bình thân!" Kẻ ngồi trên hoàng kỷ phất ống tay long bào ngự dụng, ánh mắt phía sau chiếc mão có trướng ngọc châu phía trước nhấp nháy vầng dương phía đông trước mặt, thật không thể đoán hắn đang nghĩ gì.
Hắn thở hắt ra, tiếu ý lan đậm lên khóa môi thanh thoát. Hắn thực sự phong hoa tuyết nguyệt có đủ, mày liễu mắt phượng, dung mạo không thua kém gì mấy bức lam nhan họa thủy mà các họa sư ngự dụng vẽ ra! Hắn tự mãn cười, hắn là ai? Là Võ Thượng Đại Đế - Võ Trung Hiếu, người nắm giữ cả Hoàng Triều phồn hoa khói lửa này.
Hắn ngạo mạn, không kiêng nể bất cứ ai! Hắn tàn bạo, có thể ban lệnh trảm thủ thị chúng kẻ nào hắn thấy không vừa mắt... Nhưng có một, duy chỉ một nam nhân dù cho hắn làm cách nào cũng không thể khiến người nọ điêu linh hồn phách được, y là...
"Hoàng khanh gia, ngươi đã làm xong việc bổn vương giao chưa?" Hắn khẽ nhướng mày hỏi, tay đặt lên tay nữ nhân kiều diễm sắc hương bên cạnh.
"Tâu bệ hạ, thần đã hoàn thành!" Nói đoạn, nam tử phía dưới ngước mặt lên. Thực quá sức dọa người!!!
Gương mặt lạnh lẽo tựa bảo thạch trân quý, sự cao ngạo cùng khí chất của đấng nam nhi tỏa ra thắp sáng cả chính điện! Hắn nhíu khẽ đôi mày liễu khi tư niệm về những gì nghe từ các binh lính...
Nữ nhân hoàng thành truyền tai nhau, Hoàng Ngự Thiên này nhất tiếu khuynh thiên hạ! Nhân gian đồn đại y thần hồ kỳ kỹ, không gì không thể có... Lại quân đội bảo y thì chỉ có chiến vô bất thắng, công vô bất thủ. Các phạm nhân lại ca thán người này vô huyết vô lệ, tàn bạo khốn cùng... Còn Võ Trung Hiếu hắn thì thực sự ghen tỵ nhưng đành khoanh tay công nhận một câu long hành hổ bộ!
"Hảo! Vậy còn ngươi, Khương tướng quân..." Hắn quyết định gạt bỏ chú định về Hoàng Ngự Thiên sang một bên, nếu không lòng đố kỵ kia sẽ bức tử hắn mất mặc cho hắc tuyến chảy đầy long nhan!
"Tên hôn quân vô đạo kia, còn không mau cởi long bào, mũ mão ra đây?" Từ ngoài cửa xông vào, là một tên tướng lĩnh nào đó dẫn theo phía sau là hàng trăm kỵ binh thiết giáp tỏa bạch quang phi thường nguy hiểm!
Hoàng Ngự Thiên cùng nhiếp chính hoàng hậu Khánh Nguyên Phi đang cười nhẹ ngồi nơi trường kỷ cạnh Võ đế vẫn không chút hoang mang, bất thanh bất hàng. Duy chỉ Võ đế cùng tên tổng quản công công Xuân Sắc là biểu tình hiện lên rõ rệt.
"Nga, là Khâm tướng quân sao? Ngươi muốn làm phản? Ý định đảo chính a?" Võ đế khuyết miệng cười.
"Đúng! Tên hôn quân như ngươi thực không đáng sống..." Chưa nói hết lời, một đạo hung quang cùng tác chỉ điện quang thạch hỏa nhắm đến Khâm tử lao đến.
Thanh âm kia chỉ còn là tiếng thi thể mất thủ cấp ngã xuống cùng tiếng thét nho nhỏ của Khánh Nguyên Phi. Nàng khẽ khó hiểu nhìn Hoàng Ngự Thiên vừa ban án tử cho tên tiểu khiếu xu lương kia, khẩu hình khẽ động,
"Ngài có ý gì?"
Y thấy thế chỉ lắc đầu ý bảo không tiện rồi chậm rãi trở về vị trí nguyên gốc của mình.
...
"Bãi triều, các khanh bình thân! Hoàng tướng gia xin dừng bước, trẫm có chuyện cần bàn bạc với khanh..." Nói đoạn, Võ đế bước xuống khỏi ngai vàng, nhẹ nhàng dung tục từng bước đến bên kẻ có vẻ ngoài yêu nghiệt kia.
"Bẩm, bệ hạ có việc chi cần căn dặn hạ thần?" Y hỏi, ánh mắt vẫn tĩnh bất khả, động bất truân như thường lệ.
"Ta vừa tuyển được một số cầm kỹ thực hảo! Muốn vời khanh đi cùng để thưởng ngoạn thôi mà!" Dù thế nào đi nữa, Võ đế hắn vẫn phải nắm được nhược điểm trọng yếu của con người này, nếu không thì về sau khó lòng mà yên ổn!
Ánh mắt của người kia khẽ động, miệng vẫn nhếch lên cười đầy tao nhã! Phía sau ánh mắt dài hẹp kia là cả một vùng Đông Hải vân cuồng vũ ngạo, hải lãng kinh đào... Y ý vị nói, ánh mắt vẫn một mực đề phòng Võ đế hai mươi chín tuổi trước mặt,
"Nếu bệ hạ có nhã hứng thì thần đành tuân mệnh!"
Hai bóng người mất dần sau góc cung điện thếp vàng nạm ngọc. Trời buổi sớm hồng lên vài mảng vân vũ khúc, khẽ khàng thuận theo gió bay đi khắp nơi. Hoàng Ngự Thiên chân bước theo Võ đế mà lòng đầy toan tính! Y phải tìm cách nghĩ sao cho vẹn cả đôi đường, vừa lợi cho mình lại vừa hạ được đối thủ trước mặt...
Hoàng Ngự Thiên là người được tiên đế gọi một câu ngữ kinh tứ tọa. Năm mười sáu tuổi đỗ đầu bảng vàng, mười tám tuổi vào triều, năm hai mươi tuổi được thăng làm Thái úy, năm hai mươi ba tuổi giữ chức Tể tướng... Hai mươi tám năm không hề khinh xuất, chưa một ai nắm bắt được nhược điểm nào của y!
Theo chân Võ đế băng qua Đại thần điện, đi khỏi Tàng kinh các, cuối cùng cũng đến được với Tiêu Hoa cung - nơi tập hợp tất cả những danh ca cầm kỹ đệ nhất thiên hạ... Vừa đặt chân vào, hương hoa của những nữ nhân nơi đây như bức tử y, trong khi tên đi trước có vẻ đã quá quen thuộc...
"Tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng tướng gia!" Các nữ