
sống nổi. Hơn nữa tôi cũng có thể thăm dò dấu vết của chiếc gương Thanh Loan, nếu tìm luôn được Trấn Hồn Châu thì nói không chừng có thể quay về thời hiện đại.
“Tiểu thư, người nói thật chứ ạ?” Bích Hương khựng lại, trợn tròn mắt nhìn tôi hồi lâu, khàn giọng nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ không ngờ. Nghĩ lại, cái cô nàng Nguyên Thanh Tỏa đó vốn là một người con gái yếu ớt, ngày trước chắc không thể nào có suy nghĩ này.
Tôi không trả lời mà đứng lên loạng choạng đi tới bên cửa sổ, hí hoáy một lát, mở được bản lề cửa rồi nhanh nhẹn trèo ra ngoài.
“Nào, ngươi giẫm lên ghế rồi trèo qua cửa sổ, ta đỡ ngươi.” Tôi đưa tay ra, hạ thấp giọng nói, lúc này tôi đã đứng bên ngoài cửa sổ, Bích Hương đứng nhìn tôi có một chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời tôi nói.
Lúc này đã là đêm khuya thanh tĩnh, trong Yên Vân Các toàn là đàn bà phụ nữ, người gác cửa cũng đứng ở cách xa mười trượng. Tôi vừa kéo Bích Hương trèo lên bức tường cao ngất của phủ viện thì sau lưng ánh lửa ngợp trời. Tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi mi thanh mục tú đuổi theo sau lưng tôi, nhìn y phục thì đoán chắc là thống lĩnh thị vệ của Tư Không phủ. Sau lưng hắn là một đám nô dịch trong phủ cũng cầm đuốc trong tay chạy tới, Bích Hương giật mình, hai tay lỏng ra, suýt thì ngã khỏi bức tường. Tôi nhanh tay kéo nó một cái, khiến chính tôi cũng lảo đảo suýt thì ngã xuống.
“Thanh chủ nhân, người có biết tự ý rời phủ là mắc tội gì không?” Thống lĩnh thị vệ đứng dưới chân tường, ngẩng đầu nhìn tôi, tuy rằng miệng gọi tôi là chủ nhân nhưng trong giọng nói chẳng có chút gì gọi là tôn kính.
Bích Hương vẫn lơ lửng trên tường, tôi khó nhọc giữ vững tư thế của mình, nếu cứ thế này thì cả hai chúng tôi đều sẽ rơi xuống. Tuy rằng tình thế nguy cấp, nhưng cái miệng tôi vẫn không chịu buông tha cho người khác, cười lạnh một tiếng: “Ngươi làm thị vệ giỏi lắm. Ta ở trong phủ bị người ta đánh cho dở sống dở chết thì ngươi coi như không thấy, tới khi ta bị ép tới mức phải tự tìm đường sống thì hỏa nhãn kim tinh của ngươi lại phát hiện ra ngay. Tự ý rời phủ bị mắc tội gì thì ta không biết, lệnh của My chủ nhân thì ngươi đi mà hỏi nàng ta!”
Gã thị vệ đó sửng sốt nhìn tôi, dường như không dám tin rằng những lời này do chính tôi thốt ra, trên mặt thoáng qua một tia hoang mang, ngập ngừng một lát, vừa định nói điều gì đó, nhưng tôi đã không kiên trì được nữa, bàn tay Bích Hương từ từ tuột ra, tôi giật mình, giọng nói đành thay đổi 180 độ.
“Thực ra việc hôm nay là ý của một mình ta, tì nữ Bích Hương đã
Chương 2: Gương Loan soi thấu lòng Thanh Tỏa
“Chàng làm gì thế?” Tôi phẫn nộ nói.
“Câu này phải là ta hỏi nàng mới đúng. Nói đi, rốt cuộc nàng tới đây có mục đích gì?” Vũ Văn Dung chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói. Ánh mắt sâu thẳm nhìn vào tôi, trong đó hàm chứa sự căm ghét.
Trước khi chưa gặp mặt, tôi đã chẳng có thiện cảm gì với Tư Không đại nhân, bây giờ mới biết quả nhiên con người này thật là vô lí. Tôi nổi giận, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, nhướng mày, dịu giọng nói: “Chàng đoán xem mục đích của thiếp là gì? Hay là có thể nói rằng, chàng hi vọng mục đích của thiếp là gì?”
Vũ Văn Dung hơi ngẩn người ra, nhìn tôi trân trân đầy thúc ép, trong ánh mắt thăm dò còn có cả vẻ kinh ngạc.
“Để người khác cảm thấy chàng say mê tửu sắc, hoang dâm vô độ chẳng phải là thứ mà chàng muốn sao? Vở kịch vừa rồi ta đã diễn rất đạt còn gì, chàng phải cảm ơn ta mới đúng chứ nhỉ?” Tôi ôm bờ vai, bĩu môi, chậm rãi nói. Thực ra nếu không phải là đã từng đọc lịch sử thì làm sao tôi có thể nhìn thấu tâm tư suy nghĩ của chàng?
Mắt Vũ Văn Dung sáng lên, trong đôi con ngươi đen láy là mưa gió kéo về. Ngay sau đó lại quay về với vẻ điềm tĩnh, ánh mắt nhìn tôi càng thêm kinh ngạc. Dưới ánh trăng bàng bạc, chiếc áo gấm của chàng khẽ bay lên trong đêm đen, ánh trăng sáng như gương chiếu lên gương mặt với những đường nét góc cạnh của chàng, nhìn từ xa trông thật anh tuấn vô cùng.
“Có điều xin Tư Không đại nhân cứ an tâm, chàng và ta cùng trên một chiếc thuyền, hại chàng chẳng có ích gì với ta. Thực ra mục đích của ta rất đơn giản, chàng có dám làm một vụ giao dịch với ta không?” Tôi lạnh nhạt nói, nhìn gương mặt lạnh lùng của chàng, thầm thở dài một tiếng, một anh chàng đẹp trai thế này mà sao tính cách lại đáng ghét đến thế, đúng là phá hỏng cả một gương mặt đẹp.
“Hừ, nàng mà cũng đòi nói điều kiện với ta sao?” Vũ Văn Dung nghe thấy thế thì ngẩn người ra, đôi lông mày nhếch lên, khinh bỉ hỏi.
“Chàng…”
Tôi nổi giận, không còn kiên nhẫn để nói tiếp với chàng nữa, đang định phát tác thì bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ đằng xa vọng lại, tiếng ngọc bội va vào nhau nghe thật vui tai. Ngước mắt nhìn lên, Nhan Uyển được một đám tì nữ dẫn đường, đang bước nhanh về chỗ tôi, thấy tôi với Vũ Văn Dung, thoạt đầu nàng ta thoáng khựng lại, ngay sau đó đổi sang một nụ cười ngọt ngào, lại gần hành lễ với chàng rồi nói: “Uyển nhi tham kiến Tư Không đại nhân.”
“Ừm!” Vũ Văn Dung ừ khẽ một tiếng, quay lưng lại không nhìCùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích