Teya Salat
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327192

Bình chọn: 7.5.00/10/719 lượt.

ên lầu.Nàng ngẩng đầu lên nhìn vị công tử mặc áo trắng dựa vào chiếc ghế tựa ở gianphòng giáp ban công, chân gác lên, một tay cầm chén rượu, một tay co nắm đấm,đầu hướng về phía cửa sổ nhìn cảnh đường phố. Mấy dải lụa đen buộc tóc bị gióthổi bay phất phơ trước mặt. Nghe có tiếng động ở cầu thang, người đó lạnh lùngquay lại.

Rầm!

- 1227, 813, sao hai cô lại chạy xuống đây? - Chưởng quỹ nhìnhai nha đầu ngã chổng tám vó lên trời.

- Tôi đẩy 1227 lên. Cô ấy lại đè tôi xuống. Híc! Đau… đauchết đi được! - Tiểu nha đầu vừa khóc vừa vội vàng đứng dậy nhìn nàng vẫn cònnằm xoài trên đất. - Bây giờ thì cô biết tại sao tôi ngại rồi chứ?

- … Rõ ràng là nàng chưa hết sốc khi nhìn thấy khuôn mặt đó,nằm trên đất nói: - Cô cũng thật nhẫn tâm. Cô biết ngại,chẳng lẽ tôi khôngbiết? Cô bảo tôi đi xin người đó… bạc ư? Tôi không muốn. Tại sao lại là tôichứ?

- Tất nhiên là cô rồi. Cô quên rồi sao? Trong khách điếm nàyai là người duy nhất không bị quay cuồng trước vẻ đẹp của Long đại đương gia?Ai không bận tâm đến vẻ đẹp của Long đại đương gia? Chính xác là ai đã dạychúng tôi nhìn đàn ông tuyệt đối không được xem tướng mạo bên ngoài? Giống nhưđương gia nhà chúng ta lòng dạ rắn độc, tính khí quái đản thì dù có đẹp traihơn nữa cũng chỉ là bông hoa độc, đẹp nhưng không thể hái, hái thì sẽ chết cảnhà. Đó là câu của ai?

- … - Dường như những câu cảnh báo tâm huyết, đầy máu và nướcmắt này chỉ có nàng mới có thể nói ra được. Đúng vậy. Tướng mạo của đàn ông làthứ không đáng tin. Ngay bản thân nàng đây cũng vì một lần lỡ chân mà phải oánhận cả đời. Nàng giống như bông tường vi đang ở trên tường lại phải chịu cảnhnhư kẻ hầu người hạ khi dẫn sói về nhà. Nếu hôm nay trên lầu lại xảy ra taihọa, hừ, tai họa này không do nàng đối phó thì ai sẽ đến giải quyết đây?

- Cô đã nghĩ thông suốt chưa? - Tiểu nha đầu nhìn nàng đứngdậy, thẳng người bước lên lầu. Nàng ngoái đầu lại nghiêm túc nhìn nha đầu, bĩumôi kiêu ngạo nói: - Tôi không xuống địa ngục thì ai xuống chứ?

- Cố lên! Tôi và chưởng quỹ 420 sẽ ở đây cổ vũ cho cô.

- … Đòi được tiền về, cô được tăng nửa canh giờ tiền công.

- Một canh giờ. - Nàng bỗng dừng bước, quay đầu lại nhấngiọng.

- Mặc cả, trừ nửa canh giờ tiền công.

- …

Thắt chặt dây lưng, đứng trên chiếu nghỉ tầng hai, nàng hítmột hơi thật sâu. Đang định sải bước đến trước mặt người đó thì hắn chợt quayđầu lại, một tay chống vào cái cằm tuyệt đẹp nhìn nàng cười, mắt hơi nheo lại,không rõ hắn đang nhìn vào bộ phận nào trên người nàng. Hắn cười như hoa nở, nụcười rạng rỡ.

Bước chân nàng bỗng thu ngắn lại thành bẽn lẽn. Nàng thẹnthùng đứng trước mặt hắn, nói:

- Tôi… Bạch công tử…

- Sao cô biết ta họ Bạch? - Giọng nói không hề lộ vẻ kinhngạc, dịu dàng thốt ra từ đôi môi mỏng, bay đến bên tai nàng.

- Toàn thân mặc đồ màu trắng, không phải họ Bạch thì họ gì?Hi hi!

Hắn cúi đầu nhìn bộ y phục trắng như tuyết của mình mỉm cười:

- Cô nương rất tinh tường. Xem ra ta muốn giấu tên tuổi cũngthật là khó. Đây đúng là một trở ngại lớn. - Nói đoạn, hắn kéo lại cổ áo để lộcái cổ tuyệt mỹ sau lượt cổ áo trắng muốt với tiếng thở nhẹ.

- Bạch công tử, cuối con phố này có một thợ may rất giỏi,tiền công cũng không nhiều. Công tử “trả xong tiền” rồi đến đó là có thể giấukín tên tuổi. - Nàng nhấn mạnh mấy chữ quan trọng “trả xong tiền”, nở nụ cườingười phục vụ tận tâm, nhưng ánh mắt lại mang vẻ lưu luyến với người có cái cổtrắng nõn đó.

Hắn nâng chén rượu lên, mắt như mang ý cười. Ánh mắt vô tìnhlộ rõ sắc xuân, nhếch mép nói: - Này, cô đã thành thân chưa?

- Sao vậy? Khách quan muốn làm mối cho tôi sao?

- Cô có đồng ý không?

- … - Nàng nheo mắt đánh giá nam nhân mỹ lệ trước mặt, môihơi cong lên: - Nói thật đi, công tử không có tiền đúng không?

- Thiếu chủ nhà họ Bạch, hai mươi lăm tuổi, chưa có thêthiếp, tướng mạo đàng hoàng, tính tình ôn hòa, gia thế hiển hách, gia tài vôkể, ruộng vườn vạn mẫu, cô có hứng thú không? - Không hề trả lời mà lại đặt racâu hỏi.

Đúng là những lời của chuyên gia mai mối, hắn dường như đãquá thuần thục với công việc này. Hắn chắp tay, chốt câu cuối cùng cực kỳ quantrọng. Những điều kiện mà hắn kể ra khiến nàng động lòng. Sao… sao hắn biếtđược nhược điểm của nàng chứ?

Q.1 - 4: Đương gia trở về

- Nhà… nhà người đó làm gì vậy? - Gia tài vô kể, ruộng vườnvạn mẫu cũng có thể là kẻ cầm đầu toán cướp, Tghề nghiệp tự do phi pháp. Nàngkhông hứng thú lắm với kẻ cưỡi hắc mã, tay cầm đao, cướp bóc suốt ngày.

- Gia thế võ lâm. - Hắn nói khái quát bằng bốn từ ngắn gọn,không dài dòng. Lời hắn nói rõ ràng đã thu hút được sự chú ý của nàng.

- Gia thế… võ lâm ư? Chính là những người bay trên trời, múakiếm vù vù. Những người chẳng có việc gì chỉ thích kết bang kết phái, đến mởcửa cũng dùng chưởng gió nội lực, mỗi lần đánh nhau là suốt ba ngày ba đêmkhông ngủ, cuối cùng lại thích dụ dỗ con gái nhà lành, ôm người ta quay mấyvòng trước mặt người khác rồi nói: “Cô nương không sao chứ? Tại hạ là kẻ gianghồ họ…”?

- … - Hắn nâng chén rượu lên nhấp một hớp, dựng lông mày nhìnnha đầu trước mặt đang làm rõ về hai từ “Võ lâm”, nhếch mép nó