
hai cục lửa .
Không , hai mắt hắn chợt như xám lại , trông vào chỉ thấy một màu đục ngầu , thứ mắt của Kinh Vô Mạng , thứ mắt cá chết .
Trong khoảng khắc , hắn bỗng biến thành một con người chết .
" Không nên đến , quả thật không nên đến ... "
Đã biết không nên đến thì đến làm chi ?
Tại sao con người luôn luôn cứ làm những chuyện mà đáng lý không nên làm ?
Tại làm sao con người lại cứ làm những chuyện tổn thương lấy mình như thế ?
***
Tiểu Phi cũng không biết làm sao mình lại đi ra .
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng nhìn hắn , lạnh lùng nhìn theo hắn chứ không nói một tiếng nào .
Trong màn kịch này , hắn đóng vai câm .
Lâm Tiên Nhi thở phào :
- Tôi đã toàn tâm toàn ý đối với anh , bây giờ anh đã tin chưa ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tin .
Câu nói chỉ vỏn vẹn có một tiếng như một tiếng chưa dứt là hắn đã quăng nàng xuống đất và bỏ đi thẳng ra ngoài .
Đi không hề ngó lại .
Toàn thân Lâm Tiên Nhi hình như tê dại .
Mặt nàng không bi ai , không phẫn nộ mà là sợ sệt .
Nàng cảm thấy khi nàng phát giác rằng nàng không hoàn toàn chế phục được Tiểu Phi , nàng cũng đã sợ sệt như thế , chỉ có điều khi đó , sự sợ sệt không sâu lắm .
Nàng đã tính thật kỹ , nàng đã làm một bài toán thật kỹ , nàng đã thử lại thật kỹ rồi .
Thế mà có sai ở điểm nào ?
Không , nàng phải thử lại .
Nàng chầm chậm đứng lên , nàng gom mớ áo quần mà nàng vừa dứt ra khi nãy xếp lại ngay ngắn .
Nàng hành động thật chậm , nàng để cho tâm hồn nàng lắng lại bình thường , nàng để cho thân thể dịu lại bình thường rồi mới trèo lên giường nằm lại .
Nàng nằm thật thoải mái , nàng duỗi thẳng tay chân , nàng khẽ liếc xuống vóc thân ngà ngọc của nàng và nàng lẩm bẩm :
- Không , ta cần phải thử lại cho chinh xác .
Nàng khẽ đặt tay lên ngực mình , nàng khẽ vuốt nhẹ , nàng vuốt dài xuống mông , xuống đùi ...
Nàng lại mỉm cười tự tin .
***
Tận cùng của con đường hầm có một khung cửa hình vòng nguyệt .
Tiểu Phi lao mình ra và đầu hắn chạm vào khung cửa .
Khung cửa gãy đi một đoạn và hắn té nhũi ra ngoài .
Hắn té sấp , hắn nằm thật thẳng y như nằm duỗi tay lên giường .
Hắn nằm không động đậy , hắn không bò dậy mà cũng không hề nghĩ đến chuyện bò dậy .
Đầu óc hắn trống không .
Thu đã tàn rồi .
Đất ẩm thấp đã khô rắn lại , mùi đất pha lẫn mùi lá không thành một mùi hăn hắc .
Tiểu Phi nằm úp mặt , hắn cặp từng miếng đất nhai ngấu nghiến .
Những miếng đất khô rắn bể tan trong miệng hắn , trôi qua cổ hắn , lần vào bụng hắn .
Hình như hắn muốn dùng đất để trám đầy cõi lòng trống rỗng của hắn bây giờ .
Thượng Quan Kim Hồng bước tới im lặng nhìn hắn .
Thượng Quan Kim Hồng bước ngang qua mình Tiểu Phi , hắn bước vào gian phòng dành cho Tiểu Phi và Lâm Tiên Nhi , hắn nhặt thanh kiếm của Tiểu Phi và quay nhanh trở ra .
Nhìn Tiểu Phi thêm một lúc nữa , Thượng Quan Kim Hồng phóng nhanh cây kiếm xuống .
Phập !
Thanh kiếm liếm sát da mặt của Tiểu Phi và cắm sâu xuống đất .
Mũi kiếm bén ngót kiếm liếm phớt vào da , một đường máu chảy dài theo lưỡi kiếm , chảy xuống thật sâu .
Giọng của Thượng Quan Kim Hồng nhọn vắt hơn mũi kiếm :
- Kiếm của ngươi đó .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Nếu ngươi muốn chết thì rất dễ .
Tiểu Phi nằm im .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Nếu bây giờ mà ngươi chết sẽ không có một người nào rơi nước mắt cho ngươi đâu , không một ai thương tiếc ngươi đâu chỉ trong vòng không quá ba ngày , thân của ngươi sẽ như một con chó chết dưới mương chứ không có gì đáng cho người chú ý .
Hắn cười nhạt và tiếp lời :
- Bởi vì một người đàn ông mà chết vì một người đàn bà như thế thì thật không bằng một con chó chết .
Tiểu Phi vụt nhảy dựng lên rút thanh kiếm .
Thượng Quan Kim Hồng chấp tay sau đít đứng nhìn hắn bằng tia mắt lạnh lùng .
Đôi mắt của Tiểu Phi đỏ ngầu , miệng hắn đầy đất cát , trông y như một dã thú không hơn .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi muốn giết ta phải không ? Thế thì tại sao chưa chịu ra tay ?
Tay của Tiểu Phi run bần bật , gu bàn tay của hắn gân xanh nổi vòng vòng .
Thượng Quan Kim Hồng nói thật chậm :
- Nếu ngươi muốn đi giết cô ta thì ta không cản trở .
Tiểu Phi quay phắt mình nhưng rồi hắn vụt ngưng , hắn đứng y một chỗ .
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt :
- Không lẽ bây giờ luôn cả chuyện giết ngưòi , ngươi cũng không đủ cam đảm nữa ư ?
ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng hơi dịu lại :
- Ta biết bây giờ ngươi sống còn khó khăn hơn chết nhưng nếu bây giờ ngươi chết tức là ngươi chạy trốn , ta lại biêt ngươi không bao giờ là con người như thế .
Hắn chầm chậm tiếp lời :
- Huống chi , ngươi đã chấp nhận làm trả ta một việc , ngươi vẫn chưa làm .
Hắn quay người bỏ đi , hắn đi tuy chậm nhưng không hề quay nhìn Tiểu Phi .
Tiểu Phi đứng nhìn đống đất hòa với máu mà hắn vừa ói ra và hắn vụt ngẩng mặt lên bước theo Thượng Quan Kim Hồng , hắn bước thật vững .
Mắt hắn ráo hoánh .
Hắn không bao giờ rơi nước mắt .
Hắn chỉ có thể đổ máu .
Hắn chuẩn bị đổ máu .
***
Xuyên qua cánh cửa nhỏ là thấy sân rộng .
Những cành dương liễu trong san đang vì gió thu mà than thở , than thở sinh mạng quá ư