XtGem Forum catalog
Anh Hùng Vô Lệ - Full

Anh Hùng Vô Lệ - Full

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 325453

Bình chọn: 7.00/10/545 lượt.

hỉ có Trác Đông Laimới có thể dùng kiếm trong tay mình đi hoán đổi với kiện vũ khí đó, người kháckhông những không làm được, cả nghĩ cũng không nghĩ được.

-- Bất hạnh là Trác Đông Lai có thểnghĩ được, Tiêu Lệ Huyết cũng đã trước tiên nghĩ giùm cho hắn, hơn nữa đã sớmtính đúng hắn có thể làm như vậy.

-- Kiện vũ khí đó vốn là bẫy rậpTiêu Lệ Huyết đã đặc biệt bố trí, đợi Trác Đông Lai tự mình bước chân tiến vào.

Hiện tại Trác Đông Lai chung quy đãminh bạch.

“Tiêu Lệ Huyết, Tiêu tiên sinh, taquả nhiên không nhìn lầm, ngươi quả nhiên là hung sát của ta, ta đã sớm suytính ta sớm muộn gì cũng phải chết trong tay ngươi”. Hắn buồn bã nói:

“Nếu không ta làm sao có thể lọt vàocái bẫy của ngươi ?” Tiêu Lệ Huyết lạnh lùng nhìn hắn:

- Ngươi có nhớ ta đã từng nói qua,vô luận kiện vũ khí đó trong tay ai đều có thể dồn ngươi vào tử địa, cho dùtrong tay của chính ngươi cũng vậy !

Thanh âm của y càng lãnh đạm:

- Ngươi nên biết lời nói của ta luônluôn là lời nói thật.

Trác Đông Lai cười thảm.

Tiếng cười của hắn chấn động đến tâmmạch của hắn, cũng chấn động đến lưỡi kiếm, hắn đột nhiên cảm thấy tim mình đauđớn, bởi vì lưỡi kiếm lại đâm sâu thêm một phân, sinh mệnh của hắn cũng chỉ còncách xa bến bờ tử vong một đường tơ.

Tiểu Cao nhẹ nhàng rút kiếm ra, kiệnvũ khí đó cũng nhẹ nhàng từ trên kiếm rơi xuống.

Cụm mây chợt lại trôi đi, dươngquang lại xuyên qua tầng mây chói lọi, chiếu rọi trên thanh kiếm đó.

Trác Đông Lai nhìn thanh kiếm đó,trên mặt đột nhiên lộ xuất biểu tình cực kỳ khủng bố.

“Lệ ngân ?” Hắn rít giọng:

“Lệ ngân trên kiếm sao lại đã biếnmất ? Lẽ nào ta ...” Hắn không nói ra vấn đề đã khiến hắn chết cũng không thểminh bạch.

-- Lẽ nào hắn cũng là thân nhân củaTiêu Đại Sư, lẽ nào Tiêu Đại Sư là phụ thân mà hắn chưa từng gặp mặt ? Cho nênhắn vừa chết dưới kiếm, lệ ngân cũng đồng thời tiêu tán ?

-- Hay là lời nói của quỷ thần khôngthể tin được, một điểm lệ ngân trên kiếm đột nhiên tan biến chỉ bất quá vì giờphút này đã đến lúc nó nên biến mất ?

Không ai có thể trả lời vấn đề đó,có lẽ lão nhân trong đình vốn có thể trả lời, chỉ tiếc lão nhân đã chết trongtay Trác Đông Lai.

Tiêu Lệ Huyết muốn đi hỏi lão nhâncó lẽ cũng là chuyện đó, nếu quả lão nhân đem đáp án nói cho y biết, y có lẽkhông thể dồn Trác Đông Lai vào tử địa.

Chỉ tiếc hiện tại mọi chuyện đều đãquá trễ.

Tâm mạch của Trác Đông Lai đã đoạn,cho tới chết cũng không minh bạch chuyện đó thật ra là sao.

Kết cục như vậy lẽ nào cũng do chínhhắn tạo thành ?

Dưới ánh dương mà nhìn, sắc kiếmxanh trong như thu thủy, lệ ngân trên kiếm quả nhiên đã tan biến không còn thấynữa.

Cao Tiệm Phi si si dại dại nhìnthanh kiếm đó, trong tâm cũng đang nghĩ về những chuyện đó.

Chàng cũng không hiểu thấu.

Cũng không biết qua bao lâu, chàngmới nghĩ đến muốn đi hỏi Tiêu Lệ Huyết.

Tiêu Lệ Huyết lại không còn ở đó,thi thể của Trác Đông Lai và kiện vũ khí đó cũng không còn.

Châu Mãnh nói với Tiểu Cao:

- Tiêu tiên sinh đã đi rồi, mangTrác Đông Lai theo.

Tâm lý của hắn cũng tràn đầy nỗinghi hoặc kinh hãi:

- Thật ra là sao đây ?

Tiểu Cao lắc đầu nhìn xa xăm, xa xămlà một khoảng trời trong lành.

“Không cần biết chuyện này là sao,hiện tại đều không quan hệ gì nữa”. Tiểu Cao thốt:

“Từ nay về sau, bọn ta đại khái cũngkhông còn tái kiến được Tiêu tiên sinh nữa”.

Ánh đèn đã tắt, người cầm đèn cũngđã tản mác, chỉ còn lại thiếu nữ mù lòa còn ôm đàn tỳ bà đứng đó.

Dương quang tuy đã chiếu rọi khắpmặt đất, nhưng trước mắt nàng vẫn còn là một màn hắc ám.

Trong tâm Cao Tiệm Phi đột nhiên lạicảm thấy một nỗi thương cảm khó tả, không nhịn được bước qua hỏi thiếu nữ:

- Gia gia của nàng đâu ? Gia gia củanàng có còn không ?

- Tôi không biết !

Trên khuôn mặt trắng tái của nànghoàn toàn là một màn hư không trống vắng, cái gì cũng không có, cả bi thươngcũng không.

Nhưng vô luận là ai đều nhìn thấytrong tâm nàng đang đau xót vô ngần.

“Nhà nàng ở đâu ?” Tiểu Cao lại nhịnkhông được phải hỏi:

“Nàng có nhà không ?

Trong nhà còn có thân nhân nào kháckhông ?” Thiếu nữa không nói gì, lại ôm chặt cây đàn tỳ bà của nàng, giống nhưmột người sắp chết đuối đang ôm ghị lấy một khúc gỗ trôi dạt.

-- Lẽ nào cả đời nàng thứ duy nhấtthuộc về sở hữu của nàng là cây đàn tỳ bà đó ?

“Hiện tại nàng muốn đi đâu ?” TiểuCao hỏi:

“Sau này nàng muốn làm gì ?” Hỏi xongcâu đó, chàng đã hối hận.

Câu hỏi đó chàng thật không nên hỏi,một thiếu nữ không người thân không bạn bè không nhà không cửa đơn độc lạc loàinhư vậy, làm sao có thể nghĩ đến chuyện sau này ?

Nàng làm sao có thể nghĩ được ? Làmsao dám nghĩ được ? Mình làm sao khiến cho nàng trả lời được ?

Không tưởng được thiếu nữ vĩnh viễnchỉ sống trong bóng tối đó lại đột nhiên dùng một thanh âm trong veo đáp:

- Sau này tôi vẫn phải ca. Tôi phảiluôn luôn ca hát, ca cho đến khi tôi chết mới ngưng.

Lẳng lặng nhìn thiếu nữ ôm đàn tỳ bàđược bọn họ dẫn đi bước vào Trường An Cư, trong tâm Tiểu Cao và Châu Mãnh cũngkhông biết có tư vị gì ?

“Ta tin rằng nàng nhất định sẽ ca”.Châu Mãnh thốt:

“Một khi nàng chưa chết, nhất địnhsẽ ca”.

“Ta cũng tin”. Tiểu Ca