Insane
Anh Hùng Hảo Hán

Anh Hùng Hảo Hán

Tác giả: Ôn Thụy An

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323822

Bình chọn: 10.00/10/382 lượt.

m pháp của Khúc Kiếm Trì đi theo đường cổ ý, nhưng năm ba mươi tuổi ông ta mới học kiếm, là một trong số ít người nửa đường đổi sang học kiếm mà có thành tựu. Trước năm ba mươi tuổi, ông là cao thủ khinh công của phái Cổ Mộ.

Hoán Hoa kiếm phái của Tiêu Thu Thủy cũng trọng nhẹ nhàng, mà như nay hắn một thân nội lực vô cùng, lại được Lương Đấu và Đỗ Nguyệt Sơn sở trường khinh công chỉ điểm, chỉ khẽ vận một hơi là đã nhanh như lưu tinh, khiến cho Khúc Kiếm Trì vô cùng kinh ngạc.

Khúc Mộ Sương, Khúc Mân Miêu đương nhiên là không bằng được bốn người bọn họ, nhưng hai chị em này ngoài đi theo cha mình học kiếm còn theo người đứng hàng thứ hai trong thiên hạ tam đạo cao thủ khinh công đương thời, Thiên lý Cô mai trong “Bách lý Hàn đình, Thiên lý Cô mai, Vạn lý Bình nguyên”, học thuật khinh không đề túng, vì thế khinh công của họ tự nhiên là cũng không hề thành vấn đề.

Bây giờ họ lại càng đi nhanh hơn nữa.

Bởi vì các nàng không dám đi ở phía sau.

Bởi vì các nàng cảm giác thấy có người đang thổi hơi vào sau gáy.

Luồng hơi âm hàn, sau gáy hai nàng đã nổi da gà.

Hơn nữa các nàng còn trông thấy mặt trăng.

Ba vầng trăng.

Sương mù mờ mịt, ánh trăng mơ hồ.

Đúng lúc này, Mộ Sương, Mân Miêu trông thấy ba mặt trăng.

Một cái ở trên trời, một cái ở dưới hồ.

Còn một nữa thì sao?

Khúc Mộ Sương hét lên chói tai, Khúc Mân Miêu lớn gan hơn một chút có điều chân đã nhũn cả ra, khinh công cũng không thi triển được nữa.

Hiện tại đã tiếp cận Kiếm lư Tiêu gia, mấy người Cổ Thâm thiền sư đều đề cao cảnh giác, Khúc Mộ Sương hét lên một tiếng, bốn người lập tức dừng chân, gần như đồng thời lao về bên cạnh hai chị em họ Khúc.

Cổ Thâm thiền sư vốn đang lướt thẳng về phía trước, đột nhiên dừng phắt lại, sau đó giống như lúc đang đi tới, loáng cái đã lùi về đằng sau đứng cạnh chị em họ Khúc.

Đỗ Nguyệt sơn thì lộn nhào một cái, đang phóng lên trước bỗng nhiên xoáy người, cũng tới bên cạnh hai chỉ em họ Khúc.

Khúc Kiếm Trì thì đột ngột xoay tròn.

Kiếm pháp của ông ta vốn cũng sử ra lúc đang xoay tròn.

Sấu Vương thần kiếm vốn là kết hợp của Bát Ngọc kiếm pháp, Phi Phong kiếm pháp và Phong Ma kiếm pháp, Toàn Phong kiếm pháp.

Ông ta giống như một cơn lốc xoáy, xoay vòng một cái đã tới cạnh hai chị em họ Khúc.

Tiêu Thu Thủy lại càng đột nhiên.

Hắn đột nhiên nghe thấy Khúc Mộ Sương hét lên.

Rồi hắn lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh chị em họ Khúc.

Một thân nội lực của hắn khiến cho Cổ Thâm nội công thâm hậu cũng phải thoáng ngạc nhiên.

Bốn người họ vừa khéo chia ra bốn hướng đông tây nam bắc, vây quanh chị em họ Khúc, cũng bảo vệ họ an toàn.

Liền đó Khúc Kiếm Trì quát hỏi:

- Có chuyện gì?

Khúc Mộ Sương sợ hãi đáp:

- Cha xem.... mặt trăng....

Khúc Mân Miêu đánh bạo nói:

- Có ba mặt trăng.

Thật sự có ba mặt trăng.

Tiêu Thu Thủy lại bật cười.

Một dải Hoán Hoa Khê này, hắn đương nhiên là rất quen thuộc

- Bởi vì có hai hồ nước.

- Vãn Đường ở bên kia, Thu Trì ở bên này, mặt trăng chiếu qua cầu vòm xuống, thường thường sẽ xuất hiện ba mặt trăng, thậm chí còn nhiều hơn.

Mọi người đều cảm thấy rất buồn cười, mà cũng có cả chút trách móc.

Người to gan gặp người nhát gan, sợ ma sợ quỷ thường hay ra mặt trách cứ, kỳ thực bên trong cũng cảm thấy thỏa mãn vì sự anh hùng của mình.

Thậm chí còn cố ý làm ra hình ảnh, tiếng động quái lạ để hù dọa người nhát gan, khiến người nhát gan càng thêm bội phục sự to gan của mình.

May mà mấy người Tiêu Thu Thủy đều không phải loại người đó.

Chị em họ Khúc đều rất xấu hổ, Khúc Mân Miêu đang ngượng ngùng muốn phân trần gì đó thì bỗng nghe Khúc Mộ Sương lại thét lên chói tai.

Bốn người đều biến sắc.

Chỉ thấy Khúc Mộ Sương sắc mặt trắng bệch, hai mắt đầy vẻ hoảng loạn, hai tay vặn vẹo, lắp bắp không nên lời:

- Trong hồ... Trong hồ có...

Bốn người quay phắt lại, mắt trợn trừng, lộ vẻ nghiêm trọng, mặt hồ giống như ngôi thành quỷ thần bí, làm gì có bóng ai.

Thế nhưng Khúc Mộ Sương vẫn run rẩy nói:

- Người... Trong hồ có quỷ...

Mọi người chăm chú nhìn, trong hồ vẫn không hề có thứ gì.

Khúc Mân Miêu đỡ nàng ta dậy, cố gắng an ủi, ánh mắt đảo qua đảo lại, bất đắc dĩ giải thích:

- Chị gái tôi, trước nay vẫn luôn nhát...

Tiếp đó là một tiếng thét sợ hãi.

Tiếng thét là của Khúc Mân Miêu.

Sắc mặt nàng đã trắng bệch, còn trắng hơn cả Khúc Mộ Sương, cắt không còn một giọt máu.

Chỉ nghe nàng run rẩy nói:

- Quỷ... Có quỷ...

Bốn người quay đều nhìn lại, tiếng Khúc Mân Miêu tiếp tục vang lên:

- Thật sự có quỷ... quỷ nước....

Sau đó bọn họ thật sự trông thấy quỷ nước.

Không phải quỷ, mà là người.

Người từ trong nước nổi lên.

Người này úp mặt xuống nước, trên lưng dính đầy rong tảo, rêu bèo.

Ánh trăng chiếu lên lưng người đó giống như chiếu lên một bức tường bám đầy dây leo.

Khúc Mân Miêu không nhịn được lại muốn hét lên.

Kỳ thực lá gan nàng cũng không lớn hơn người chị xấu hổ của mình bao nhiêu.

Cùng lúc đó, hai bóng người chợt lóe lên.

Người ướt đầm trong nước đã được kéo lên, đặt lên bờ.

Quần áo Đỗ Nguyệt Sơn, Khúc Kiếm Trì không hề ướt chút nào.

Người là người chết.

Người này c