XtGem Forum catalog
Yêu Thương

Yêu Thương

Tác giả: Dạ Mạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328213

Bình chọn: 7.00/10/821 lượt.

không đúng, kính xin ngài đại nhân đại lượng.” Mạnh Hạ nhẹ nhàng điềm đạm nói xin lỗi.Cô cách giường bệnh của hắn có hơn một mét, đứng ở trước mặt của hắn như vậy, nhưng thật là giống như cách đến thiên sợ vạn thủy. Rõ ràng là đến xin lỗi nhưng Từ Dịch Phong vẫn cảm thấy không thoải mái như cũ. Ánh mắt của cô nhìn hắn, lại trống rỗng không có hắn. [Ý của anh Phong là cô không có chân thành đến xin lỗi ảnh =)). Tất nhiên là không có anh rồi, anh nghĩ sao mà có được vợi~'>Hắn đột nhiên đứng lên, tốc độ cực nhanh, Mạnh Hạ thét lên một tiếng kinh hãi, Từ Dịch Phong đã kéo lại, cả người cô ngã lên chiếc giường mềm mại. Thủ đoạn của Từ Dịch Phong quá đỗi lỗ mãng, hắn nghiến răng, bàn tay không bị thương dùng sức mạnh mẽ: “Đại nhân đại lượng? Tiểu Hạ, cô lần này còn dám cò kè nói chuyện với tôi?”Mạnh Hạ giãy giụa đẩy hắn ra, hai người sát sao ở cùng một chỗ, tư thế vô cùng mập mờ: “Từ Dịch Phong, anh điên rồi.” Cô mắng chửi một tiếng. Từ Dịch Phong cố ý đem thân thể đè lên người của cô. Mạnh Hạ bị đè ép, hô hấp khó khăn, cô không cam lòng giãy giụa thân thể.Sắc mặt của Từ Dịch Phong càng lúc càng chìm. CHƯƠNG 17: ĐIỀU KIỆN (3)“Tôi điên rồi?” Hắn cười nhạo một tiếng: “Tiểu Hạ, cô nếu như vẫn còn uốn éo, tôi đang nghĩ có cần phải điên khùng một chút hay không?” Hắn hơi cúi đầu xuống, mập mờ nói ra.Mạnh Hạ trong thoáng chốc cảm giác được thân thể của hắn biến hóa, vẻ mặt của cô hoảng loạn, ủy khuất và luống cuống.Từ Dịch Phong và cô bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt mang đầy hận ý gắt gao trừng hắn. Trong lòng hắn ngưng lại, bàn tay vô thức che lên đôi mắt của cô.Mạnh hạ sợ hãi dùng sức vung tay ra, đánh thẳng vào bên tay bị bó thạch cao của hắn. Từ Dịch Phong kêu lên một tiếng đau đớn: “Cô!” Hắn không biết cô gái đã từng rất yếu ớt kia đột nhiên lại mạnh mẽ như vậy.“Từ Dịch Phong, đồ vô sỉ!”“Tôi vô sỉ!” Từ Dịch Phong hai mắt bỗng dưng hiện đầy khói mù, lời nói không cách nào ngăn chặn ác ý: “Tôi nhớ được năm đó cô đúng là hao tâm tổn trí mới bò lên giường của tôi. Vô sỉ?” Hắn cười nhạo một tiếng: “Chẳng qua là, Mạnh Hạ cô còn quá non, cũng rất không thú vị.”Hai tay của Mạnh Hạ gắp gao nắm chặt ga giường, hận không thể hóa thành móng nhọn để cào nát mặt của hắn ra. Bỗng dưng cô cười cười: “Phải không? Vậy tôi không hiểu sao cầm thú kia một lần không đủ, lại thêm một lần nữa?”Thời gian làm cho tình yêu của cô biến mất và quên lãng, hôm nay khi xé toang ra tất cả, lòng của cô vẫn là đau đớn. Một đêm kia, đối với Mạnh Hạ chính là nỗi đau không thể chạm vào, còn đối với Từ Dịch Phong thì lại càng là một sự sỉ nhục.“Vậy thì cũng phải cảm ơn thuốc của cô. Không phải sao?” Hơi thở của Từ Dịch Phong nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô. Sắc mặt của Mạnh Hạ trắng nhợt, hào quang trong mắt càng lúc càng mờ nhạt.Từ Dịch Phong trầm trầm ngắm nhìn cô, đáy mắt dâng lên một tia hoảng hốt với ý nghĩ thương xót ở trong đầu. So với cô bé kia ở năm năm trước, Mạnh Hạ bây giờ giống như đã trải qua rất nhiều chuyện, cuộc sống thâm trầm đã để lại ấn ký ở trên người của cô.Thấy cô không nói lời nào, đùi phải của hắn hơi động một chút, Mạnh Hạ bị đau, khẽ cười một tiếng mà đón nhận ánh mắt của hắn, trong mắt cô đã lấp kín một tầng hắc ám: “Thế nào, Từ thiếu hôm nay là muốn cùng tôi ôn lại một chút mộng cũ sao.” Cô chớp chớp đôi mắt vốn đã chua sót: “Chỉ cần ngài thả anh ấy ra, tôi có thể.”Từ Dịch Phong nhất thời tức giận lên đến tận đầu, cô như thế mà hèn hạ chính mình, hắn lập tức đứng dậy, một phát lôi cô lên, nheo nheo mắt lại: “Mạnh Hạ, cô cứ như vậy mà thấp hèn, vì tên côn đồ đó mà ngay cả mình cũng bán đứng?” Vào lúc này hắn có chút hận cô vì một bộ dáng làm như không sao cả.Hoặc là Từ Dịch Phong đã hiểu, trong lòng Mạnh Hạ từ lâu đã không có hắn cho nên mới để xuống như thế.Mạnh Hạ bị hắn dùng sức lăn qua lăn lại nên có chút vô lực, cô cười lạnh một tiếng, hai tay gắt gao nắm lại tất nhanh, đôi mắt kiên định và bình tĩnh: “Ở trong mắt Từ Dịch Phong anh, tôi không phải vẫn luôn như vậy sao.”“Cô…”“Tôi… tôi sớm đã không còn là Mạnh Hạ trước kia.” Mạnh Hạ vẫn cười, tiến đến bên cạnh hắn một chút: “Mạnh Hạ lúc trước đã bị tự tay anh phá hủy.” Cô hít vào một hơi: “Chuyện của Tiêu Giáp, nếu như anh đáp ứng không truy cứu, từ trong lòng tôi cảm kích anh. Nếu như anh vẫn thật sự truy cứu, chúng tôi cũng chỉ biết chấp nhận.”Cô nói xong thì yên lặng xoay người đi.Từ Dịch Phong nhìn theo bóng lưng của cô đang thong thả đi tới cửa. Hắn đột nhiên lạnh giọng nói ra: “Tôi có thể không truy cứu.” Mạnh Hạ dừng lại bước chân. “Nhưng mà, tôi có một điều kiện.” CHƯƠNG 17: ĐIỀU KIỆN (4)—————————–*YoungMin05: Tiêu Giáp là theo phân phó của Mạnh Tiêu – anh trai của Mạnh Hạ trở về để bảo vệ mọi người. Các bạn đọc từ đầu tất nhiên là thấy Mạnh Hạ lưu lạc ở đâu đó rất xa, 5 năm sau mới quay lại thành phố C này. Có lẽ là vì biết được Mạnh Hạ trở lại thành phố C, Mạnh Tiêu mới cho Tiêu Giáp về bên cạnh cô và Tiêu Ất. Mình đoán lý do rất đơn giản, đó chính là Mạnh Tiêu lo lắng Từ Dịch Phong^^.Mặc cho 5 năm lưu lạc, hai anh em ở hai nơi riêng biệt, cũng không biết tin tức của