
ng như bị chất đầy đá tảng: “Tôi còn có việc phải đi trước.”Mạnh Hạ gật gật đầu, nhìn thấy khóe mắt của cô ta vuột mất hào quang. Đối với tình yêu, khi yêu người ta hầu như luôn rất lo lắng, rất bàng hoàng. Mạnh Hạ sững sờ nhìn theo bóng lưng của cô ấy, rất nhiều thứ chỉ có thể có một lần, buông tay có nghĩa là mất đi, giống như cô đối với Từ Dịch Phong.“Đi rồi?” Giọng nói của Tiêu Ất vang lên ở sau lưng cô.Mạnh Hạ quay đầu lại: “Tại sao lại gọi Nhạc Nhạc dậy?”“Cậu cũng không phải không biết là từ nhỏ tớ đã không thích cô ta.” Tiêu Ất liếc về phía trước: “Cô ấy bây giờ tìm cậu ai mà biết đang tính toán chuyện gì ngoài thăm dò những chuyện kia giữa cậu và vị hôn phu của cô ta. Cô gái này từ nhỏ cứ như vậy, sao tự mình không đi hỏi hắn đi.”“Cô ấy là quá lo lắng thôi.”“Tim người ta có bảy ngăn, tất nhiên là tâm tư quá nhiều. Khi Mạnh thúc ngã xuống, tớ còn nhớ rõ cha của cô ta đã vơ vét lớn nhất, không phải là thoáng một cái đã nhảy tới ghế thị trưởng sao. Cậu cho rằng cô ta có thể đơn giản được bao nhiêu.” [Cha của Mạnh Hạ lúc trước là thị trưởng thành phố C, cha của Kiều Dịch Kỳ là cấp dưới của ông ấy.'> CHƯƠNG 16: THÂN NHÂN CỦA MẠNH HẠ (3)Tiêu Ất trong lòng nghĩ gì nói đó, người có thể ở cùng một chỗ với tên điên họ Từ kia, không đủ cay nghiệt thì có thể xứng được sao.Mạnh Hạ sững sờ, lau xong bụi bặm trên tủ thủy tinh, nhẹ nhàng nói ra: “Những chuyện này đều không có quan hệ gì với tớ hết, Ất Ất, cho dù tớ lại nổi sùng lên thì có thể làm được gì?”“Không làm được gì nhưng ít nhất cũng phải làm tức chết bọn họ.” Tiêu Ất nghiến răng nghiến lợi.“Nhưng kết cục cuối cùng vẫn không thay đổi được, cần gì phải lãng phí sức lực đây. Được rồi, Ất Ất, tớ đi đưa Nhạc Nhạc đi học.”Tiêu Ất liếc về phía cô, chôn giấu quá khứ đó thật sự phủ bụi được cả đời hay sao?*************************Buổi chiều trong tiệm làm ăn tốt bất ngờ, Mạnh Hạ và Tiêu Ất không chú ý lắm đến những chuyện khác.“Tớ gọi điện thoại cho Tiêu Giáp, người này không biết lại chết ở đâu rồi? Điện thoại liên tục tắt máy.”Mạnh Hạ đang đưa tay từ quầy thủy tinh cất đồ trang sức đo, mu bàn tay tự nhiên bị thủy tinh cứa vào một chút, bỗng dưng cảm thấy đau nhói. Thời tiết rõ ràng thật ấp áp mà cô chợt cảm thấy nghèn nghẹn đến phát run. Giọng nói của cô nghe thấy có chút rung động: “Ất Ất, anh trai của câu khi nào thì đi ra ngoài?”Tiêu Ất nhíu mày, chóp mũi đã đổ mồ hôi, suy nghĩ một chút: “Buổi sáng thì đi, sau khi cậu đưa Nhạc Nhạc đi học.”Mạnh Hạ trong lòng hoang mang một chút, da đầu tê dại, chuyện mà cô lo lắng có thể nào lại xảy ra hay không: “Ất Ất, cậu coi chừng cửa tiệm, tớ đi ra ngoài một chút.”Mạnh Hạ nói xong, liền hướng về phía cửa chạy tới, trên mặt đất rơi lại vài giọt máu đỏ tươi.Cô vội vã lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm số, điện thoại vang lên một hồi lâu, rốt cục cũng thông: “Dương thúc, cháu là Tiểu Hạ…”Âm thanh ở bên kia có chút huyên nào: “Tiểu Hạ, tôi lúc này có việc, trong chốc lát sẽ trả lời điện thoại với cô.”“Chờ một chút…” Mạnh Hạ hoảng loạn kêu lên, cô gắt gao cắn môi: “Dương thúc, Từ Dịch Phong có phải đã xảy ra chuyện hay không?” Cô dè dặt hỏi ra, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện.Đối phương yên lặng trong chớp mắt: “Không có nhiều chuyện lắm.”Mạnh Hạ đột nhiên rùng mình một cái, cả người giống như bị rơi vào hầm băng, trong lòng từng đợt từng đợt chìm xuống. Bình tĩnh vì thế mà phá vỡ, vẻ mặt của cô mờ mịt.**************************Lão Dương nói sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng mãi cho đến chín giờ tối vẫn không thấy.Mạnh Hạ và Tiêu Ất chờ ở nhà, cơm và thức ăn ở trên bàn vẫn còn nguyên bộ dáng lúc ban đầu. Tiêu Ất trong mắt đỏ ngầu, dù trong ngày thường cô đối với Tiêu Giáp hô to gọi nhỏ đấu khẩu không ít, nhưng anh em thì vẫn là anh em, cái liên hệ máu mủ đó là ẩn sâu trong xương tủy.Mạnh Hạ ngồi ở một bên, sắc mặt tái nhợt, tóc của cô xõa xuống bê dưới, che đi hơn phân nửa gương mặt. Thở ra một hơi muốn cầm lấy điện thoại lên, ngón cái vừa chạm vào, Tiêu Ất liền đoạt đi: “Không cần lo cho hắn, sống hay chết gì thì cũng không liên quan gì đến chúng ta.” [Hắn, là Tiêu Giáp nha, Tiêu Ất đang giận lẫy.'>Mạnh Hạ trấn an vỗ vỗ tay của Tiêu Ất: “Không có chuyện gì, để tớ nghĩ cách.”“Cậu có thể có cách nào?” Tiêu Ất trả lời.Mạnh Hạ ngẩn ra, lập tức mỉm mỉm cười, cảm giác vô lực từ nhiều năm trước lại từ lòng bàn chân tràn lan đến khắp nơi: “Cậu không phải nói Từ Dịch Phong đã nợ tớ quá nhiều sao, vậy thì phải trả.” CHƯƠNG 16: THÂN NHÂN CỦA MẠNH HẠ (4)Tốc độ nhấn phím của Mạnh Hạ có hơi chậm, mới được một nửa, điện thoại đột nhiên vang lên, cả hai người đều cả kinh, thông báo gọi tới hiện lên là Mục Trạch.Mục Trạch vừa mới nhận được tin tức, cũng biết là chuyện xấu, nghĩ tới lúc này hai cô gái không biết là sẽ cuống cuồng thành cái dạng gì, vội vàng gọi điện thoại tới: “Tiểu Hạ, Ất Ất, các người đừng vội, Dịch Phong không gặp phiền phức lắm. Tiêu Giáp hiện tại bị bắt giam, tôi đã liên lạc được với bên trong.”Ất Ất cầm điện thoại qua, luôn luôn kiên cường là cô lại chảy xuống nước mắt, nức nở nói ra: “Mục Trạch, cảm ơn anh.”Mục Trạch cũng đa