
ẫu của cô sẽ sụp đổ và có thể cô sẽ ngồi bóc lịch tại nhà tù Việt Nam này đấy, cho cô biết nhà tù VN không được cao cấp như Anh quốc đâu. Nói mau, tại sao gia đình tôi lại chấp nhận cô và
– Em…không đùa chứ, cả tên và họ ?
– NaDy Ny
Ái Liên như đánh rơi điện thoại xuống, cô không tin vào tai mình nữa, chẳng lẽ duyên số là có thật sao ? Hay là Phước Thiên đã nhớ ra mình là ai rồi.
Chap 28 : Sự Thật
Đã 2 ngày rồi mà Quốc Huy chưa tỉnh lại nữa, Ny có phần hơi lo lắng, ngày nào cô cũng vào bệnh viện thăm Huy, bác sĩ nói do bệnh nhân quá mệt mỏi và vết thương hơi nặng nên cậu ấy có thể sẽ ngủ 2,3 ngày, sau đó sẽ tỉnh thôi, nghe bác sĩ nói thế Ny cũng đỡ lo hơn. Hình như chiều nay ba mẹ và chị của Phước Thiên sẽ về nước, cô đang lấy trái cây để lên bàn của Quốc Huy thì điện thoại reng lên :
– Em nghe nè anh.
– Em đang ở đâu vậy ?
– Bệnh viện anh.
– Ukm, đi công chuyện với anh tí nhé, được không ?
– Dạ.
Cô tắt điện thoại, lại gần kéo chăn đắp cho Quốc Huy rồi đi ra cửa mà không biết rằng phía sau lưng cô có một anh mắt khá buồn đang nhìn cô khi cô bước chân ra khỏi căn phòng đó.
Phước Thiên đã đứng đợi sẵn ở cổng bệnh viện, cô vội chạy đến và leo lên xe, anh chở cô qua rất nhiều con đường và cuối cùng dừng trước một trung tâm thời trang lớn có thương hiệu là Denis.
– Làm gì vậy anh ? Sao vào đây. Ny ngạc nhiên hỏi
Thiên không trả lời, anh kéo tay Ny vào trung tâm đó, lên thẳng nơi bán hàng cao cấp, mỉm cười nhìn cô :
– Đợi anh chút. Nói rồi anh ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách chờ, vỗ tay 3 cái, lập tức có 2 cô nhân viên xuất hiện, trên tay cầm một chiếc áo đầm và một đôi giày, anh quay sang nhìn cô, lúc này mặt cô ngố không tả được.
– Bộ đầm này thiết kế riêng cho em đó, vào thử đi cô bé.
– Cho em sao ? Cô ngạc nhiên
– Ukm.
Cô vào phòng thử với 2 cô nhân viên, sau khi mặc chiếc áo đầm và mang giày, cô bước ra làm Phước Thiên và một vài vị khách đứng đó phải ngẩn ngơ ngắm nhìn, cô quá đẹp lại mặc chiếc đầm màu trắng lung linh nhìn cô như một nàng công chúa vậy, cô e thẹn đỏ mặt cúi xuống làm ai ai cũng ngất ngây trước vẻ đẹp tự nhiên của cô, bỗng “ tách…tách ” ánh sáng từ một chiếc máy chụp hình lóe lên.
– Gì vậy ? Ny hơi bối rối
– Cô bé, cô có thể cho tôi chụp một vài tấm hình được không ? Một người đàn ông trung niên với nét mặt phúc hậu nhìn cô
– Ông…ông là ai ?
– Tôi là nhiếp ảnh gia chuyên chụp hình cho các người mẫu, diễn viên trên các tạp chí lớn, hình ảnh vừa rồi của cô trong sáng quá tôi nhìn thấy không ngăn được bản năng nghề nghiệp của mình, xin lỗi cô bé nhé.
– Dạ, không có gì đâu chú. Ny cười hiền
Lúc đó, Phước Thiên bước đến bên Ny, anh nhìn người đàn ông nọ rồi lên tiếng :
– Đây là vợ sắp cưới của tôi, tôi không muốn bất kì ai ngắm nhìn vợ tôi ngoài tôi, vì vậy ông cảm phiền xóa những tấm hình đó giùm tôi nhé.
Người đàn ông hơi ngạc nhiên thoáng 1 chút buồn nhìn Thiên, thấy thế Ny liền nói nhỏ gì đó với Thiên, anh quay sang mỉm cười nhìn người đàn ông nọ :
– Ông có thể giữ những tấm hình của cô ấy nhưng tôi muốn bên cạnh vợ tôi có hình của tôi nữa, được chứ.
– Oh…oh đương nhiên là được rồi. Người đàn ông nọ mừng rỡ.
Xong đâu đó, anh chở Ny về nhà mình, vừa tới trước cổng thì điện thoại anh reo lên, anh nghe máy rồi quay sang nói với Ny :
– Gia đình anh đã đáp máy bay rồi, bây giờ anh ra sân bay đón họ, em vào nhà đợi anh tý nhé, 15p thôi. Nói rồi anh hôn nhẹ vào má cô và cho xe chạy đi. Ny bước vào nhà, hôm nay căn nhà được trang trí thật đẹp mắt, một bàn ăn lớn được đặt ngay vườn, trên các cành cây được quấn những dây băng rôn, đến cả 3 con Becgie và con Chiwawa hôm nay cũng mặc áo đẹp hơn nữa, khung cảnh càng lung linh hơn khi trời dần tối, anh Thiên nói chỉ đợi 15p thôi, nãy giờ đã nửa tiếng trôi qua rồi, sao lâu vậy nhỉ, đang suy nghĩ vẩn vơ thì Ny nghe tiếng điện thoại bàn trong nhà reo lên, cô vội chạy vào bắt máy :
– Alô
– Xin lỗi chị có phải người nhà của người tên Thiên không ?
– Đúng rồi. Ny hơi lo lắng
– Anh Thiên bị tai nạn xe ngay đường Y, hiện tụi tui đã đưa ảnh vào bệnh viện Hướng Dương, chị mau đến nhé.
Ny như không nghe thấy gì nữa, cô ngã quỵ xuống nền nhà, mấy người giúp việc phải chạy ra đỡ cô lên, cô vội gọi taxi chạy ngay đến bệnh viện, trên đường đi, tay cô đan vào nhau run cầm cập, sao mọi người đến với cô đều gặp xui xẻo như vậy, từ Nhật Minh, Trâm, Quốc Huy và bây giờ đến cả Phước Thiên, cô là sao chổi hay sao mà xui xẻo như vậy, cầu cho anh không sao, nếu anh có mệnh hệ gì, không biết cô có còn chịu đựng được nửa không ?
Đến bệnh viện, cô nhanh chóng chay vào, đứng ngay phòng cấp cứu, đây là lần thứ 2 cô đứng ở đây rồi, một cảm giác lo sợ nhen nhóm trong cô, bỗng 1 bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, quay người lại, cả cô và người ấy đều ngạc nhiên nhìn nhau, cô lắp bắp hỏi :
– Chị, chị Ái Liên, chị về hồi nào vậy ? Sao không báo cho em biết, ah mà sao chị lại vào đây ?
Một loạt câu hỏi của Ny đưa ra làm Ái Liên hơi bối rối, cô khẽ mỉm cười nhìn Ny, nhẹ nhàng nói :
– Chị mới về thôi, em trai chị đang nằm ở đây.
Hai từ “ em trai ” dộ