
m chống nắng lên lưng cho tôi.
“Thôi, cảm ơn anh,” tôi nói. Nhưng lúc tôi cố gắng xoay xở để bôi lên chỗ giữa lưng, anh ta cầm lấy lọ kem từ tay tôi và bôi hộ, cẩn thận khéo léo bôi quanh những đường viền ở áo bơi của tôi.
“Dex, bôi cho em,” Darcy vui vẻ nói, cởi chiếc quần soóc trắng ra, ngồi xổm trước mặt Dex trong bộ bikini đen. “Đây. Anh dùng loại dầu dừa ấy.”
Claire phàn nàn rằng trong loại dầu đó chẳng có mấy chất chống nắng, rằng chúng tôi già rồi, đừng giữ da rám nắng, khi nào các nếp nhăn xuất hiện thì Darcy sẽ phải hối hận. Darcy tròn mắt và nói cô ấy chẳng quan tâm, mặc kệ các nếp nhăn, giờ cứ phải tận hưởng đã. Tôi biết rồi lát sau mình sẽ bị tống đầy tai bởi những lời Darcy nói, bảo rằng Claire chỉ ghen tị vì làn da trắng của cô ấy chuyển thẳng từ màu trắng sang màu hồng rực. “Khi nào bốn mươi tuổi cậu sẽ ân hận,” Claire nói, mặt cô ấy bị một cái mũ cói to đùng che khuất.
“Không, mình sẽ không ân hận. Chỉ cần đi tái tạo da bằng tia laze là xong.” Darcy chỉnh lại quần áo bikini rồi nhanh nhẹn khéo léo bôi dầu lên bắp chân. Tôi đã quan sát cô ấy bôi dầu lên người hơn mười lăm năm nay rồi. Mùa hè nào cô ấy cũng đặt mục tiêu rám nắng hết cỡ. Thường thì hai bọn tôi nằm dài ở sân sau nhà cô ấy với một hộp dầu Criscoto, một lọ kem Sun-In và một cái vòi phun nước trong vườn để chốc chốc lại nghỉ ngơi. Thật đúng là tra tấn dã man không để đâu cho hết. Nhưng tôi cố gắng khổ sở chịu đựng cái trò đó, tin rằng sắc tố da sẫm màu đại loại cũng là một đặc điểm hấp dẫn. Da tôi trắng nhạt giống da Claire, thế là ngày nào Darcy cũng giục phơi nắng nhiều hơn.
Claire bảo rằng phẫu thuật thẩm mỹ chẳng chữa được bệnh ung thư da đâu.
“Ôi giời đất ơi!” Darcy nói. “Thế thì cứ đội cái mũ dở hơi mà ngồi đó đi.”
Claire mở miệng rồi nhanh chóng khép lại, trông có vẻ bị tổn thương. “Xin lỗi. Tôi chỉ muốn giúp thôi.”
Darcy nở một nụ cười làm hoà với Claire. “Mình biết, cưng à. Mình không cố ý quát nạt cậu đâu.”
Dex nhìn tôi, nhăn mặt như thể muốn nói ước gì cả hai người đó im miệng đi. Đó là lần đầu tiên trong ngày chúng tôi thực sự giao tiếp với nhau. Tôi cho phép mình mỉm cười đáp lại. Gương mặt anh ta nở một nụ cười rạng rỡ. Anh ta quá đẹp trai đến đau đớn. Giống như khi nhìn vào mặt trời vậy. Anh ta đứng lên chỉnh lại cái khăn bị gió lật. Tôi nhìn vào lưng anh ta, rồi nhìn xuống bắp chân, cảm giác ùa đến, nhớ lại chuyện đã qua. Anh ta đã nằm trên giường của mình. Không phải tôi muốn màn đó lặp lại đâu. Nhưng mà, ôi, thân hình anh ta đẹp thật – khổ người to lớn nhưng lại săn chắc. Tôi không phải là người chỉ thích hình thể, nhưng tôi vẫn ngưỡng mộ một thân hình đẹp chứ. Anh ta lại ngồi xuống đúng lúc tôi quay đi.
Marcus hỏi xem có ai muốn chơi ném đĩa Frisbee không. Tôi bảo không, rằng mình mệt lắm, nhưng tôi đang nghĩ, điều cuối cùng mà tôi muốn làm là chạy vòng quanh với cái bụng trắng trẻo mềm mại lộ ra dưới bộ tankini. Nhưng Hillary thì đồng ý, và thế là bọn họ chơi với nhau, cái cảnh hai người khéo chơi để lại cho những người còn lại cảm giác buồn chán.
“Đưa em cái áo sơ mi.” Darcy nói với Dex.
“Làm ơn?”
“Nói thế là có ‘làm ơn’ rồi,” Darcy nói.
“Nói đi,” anh ta bảo, bỏ một miếng bánh quế Altoid vào miệng.
Darcy đấm thật mạnh vào bụng anh ta.
“Ối,” Dex nói bằng một giọng vô cảm, cho thấy rằng chẳng đau đớn tí ti.
Cô ấy lại chuẩn bị đánh nữa, nhưng bị anh ta tóm lấy cổ tay.
“Cư xử cho đàng hoàng đi. Em đúng là trẻ con,” anh ta âu yếm nói. Cơn giận dỗi sáng nay đã không còn.
“Em có thế đâu,” cô ấy nói, xích lại chỗ khăn anh ta ngồi. Darcy áp những ngón tay vào ngực anh ta, chuẩn bị hôn.
Tôi đeo kính râm vào và nhìn đi chỗ khác. Nếu bảo cái cảm giác trong tôi lúc này không phải ghen thì một lời nói dối chính hiệu.
° ° °
Tối đó, tất cả chúng tôi dự một bữa tiệc ở Bridgehampton. Ngôi nhà đó rất rộng, có một cái bể bơi hình chữ L nằm trong khung cảnh đẹp tuyệt vời, ít nhất có hai mươi ngọn đuốc nhỏ để trang trí. Tôi đưa mắt quan sát khách khứa ở sân sau nhà, trông thấy toàn váy ngắn váy dài màu tím, hồng rực và cam. Có vẻ như tất cả phụ nữ, giống như tôi, đều đã đọc bài báo “màu sáng lên ngôi, màu tối thoái trào”. Theo lời khuyên, tôi mua một chiếc váy mùa hè màu xanh lá cây, cái váy màu chói rực, dễ khiến cho người ta nhớ đến độ không thể đem ra diện lần nữa trước khi sang tháng Tám, điều đó có nghĩa là mỗi lần mặc tôi tiêu tốn mất một trăm năm mươi đô la cơ đấy. Nhưng tôi vẫn vui vì mình đã chọn mua, cho đến khi nhìn thấy một cái y hệt nhỏ hơn độ hai cỡ mà một đứa con gái tóc vàng hoe thanh mảnh đang mặc. Cô ta cao hơn tôi nhiều, thế nên váy cô ta mặc thành ra ngắn hơn, khoe cặp đùi dài bất tận với nước da nâu. Tôi đành sáng suốt đứng ở phía đối diện của bể bơi, tránh xa cô ta.
Tôi vào phòng tắm, lúc đi ra tìm Hillary thì bị kẹt lại phải nói chuyện với Hollis và Dewey Malone. Trước đây Hollis làm việc cùng công ty với tôi, nhưng sau ngày đính hôn với Dewey Malone thì cô ta bỏ việc. Dewey không đẹp trai, chẳng hài hước, nhưng lại có tài sản uỷ thác cực nhiều. Thế nên Hollis mới thích. Thật buồn cười k