Xử Án Trong Tu Viện

Xử Án Trong Tu Viện

Tác giả: Robert Van Gulik

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324643

Bình chọn: 10.00/10/464 lượt.

y Thấy Mình -nằm Trên Một Chiếc Giường Lạ

Đến khi Dịch Nhân Tiết trở về phòng riêng, ông ta cảm thấy mình bị cảm nặng. Đầu ông nhức nhối dữ tợn còn bao tử như trống không, đôi lúc nghe cồn cào khó chịu. (Đoạn này chắc sắp chữ lộn?)

Có một mùi thơm thoang thoảng của đàn bà làm cho vị phán quan bừng mở mắt dậy. Vị phán quan ngạc nhiên hơn nữa khi nhìn mình nằm dài trên một chiếc giường lạ. Đưa tay lên đầu, Dịch Nhân Tiết mới biết miếng vải bọc vỏ cam quấn quanh đầu đã biến đâu mất. Phía sau đầu lại nổi lên một cục u. Dịch Nhân Tiết cẩn thận đưa một ngón tay rờ thì ông ta cảm thấy nhức nhối đến nhăn mặt.

Một giọng nói dịu dàng vang lên:

– Xin ngài hãy uống chén nước này!

Nàng Đinh đang nghiêng mình về phía Dịch Nhân Tiết, trên tay cầm tách nước. Cô diễn viên đưa tay lên vai vị phán quan giúp ông ngồi dậy. Vị phán quan còn cảm thấy choáng váng mặt mày. Nữ diễn viên Đinh vẫn còn đưa tay đỡ phía sau lưng cho vị phán quan. Uống xong ngụm trà nóng, Dịch Nhân Tiết cảm thấy khỏe hơn một chút và bắt đầu nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước khi ông bị bất tỉnh.

Dịch Nhân Tiết đưa mắt nhìn một cách nghi kỵ nàng Đinh rồi nói:

– Dường như có kẻ nào đã đánh phía sau đầu ta thì phải? Nàng làm gì ở đây?

Nàng Đinh ngồi ở một góc giường bình tĩnh giải thích:

– Tôi nghe có tiếng động mạnh ở cửa. Mở cửa ra tôi thấy ngài nằm bất tỉnh, đầu kê lên bục cửa. Tôi nghĩ rằng ngài có ý định đến thăm tôi. Cũng may là tôi khá khỏe, mặc dù ngài khá nặng, nhưng tôi vẫn bồng nổi ngài lên và đặt trên giường. Tôi đã lấy nước lạnh thoa lên hai bên thái dương cho đến khi ngài tỉnh dậy. Chỉ có thế thôi!

Dịch Nhân Tiết nheo mày:

– Có ai ở trong hành lang?

– Không có ai cả.

– Vậy nàng nghe có tiếng chân đi không?

– Dạ. Không.

– Hãy đưa cái túi nhỏ đựng hương thơm của nàng dùng cho ta xem.

Nàng Đinh móc ở dây lưng ra một cái túi nhỏ may bằng gấm và trao cho Dịch Nhân Tiết. Vị phán quan đưa cái túi nhỏ lên mũi. Hương thơm thật dễ chịu nhưng khác hẳn mùi thơm thoang thoảng mà ông đã ngửi phải trước khi bị bất tỉnh.

– Vậy ta bị bất tỉnh trong bao lâu?

– Cũng khá lâu. Gần đến hai tiếng đồng hồ. Tuy vậy lúc này cũng chưa đến nửa đêm đâu!

Nhìn vị phán quan với một cái bĩu môi tinh nghịch, nàng Đinh hỏi:

– Vậy xin ngài phán là tôi có tội hay vô tội?

Dịch Nhân Tiết không nhịn được cười.

– Xin nàng thứ lỗi. Sự suy diễn của ta hiện chưa được minh bạch. Ta chịu ơn nàng nhiều lắm, nàng Đinh ạ! Vì không có nàng ắt tên thích khách đó đã không chừa mạng sống cho ta.

– Chính miếng vải quấn quanh đầu của ngài đã cứu sống ngài. Những vỏ cam khô đã chặn bớt sức mạnh của sự va chạm, nếu không sọ của ngài dám bị bể lắm đó nghen!

– Vâng. Chính mấy tì thiếp của ta đã nài nỉ ta để họ quấn quanh đầu miếng vải bọc vỏ cam đó. Ta sẽ ngỏ lời cảm tạ họ, nhưng lúc này ta cần tìm cho ra kẻ muốn mưu sát ta đã.

Dịch Nhân Tiết muốn đứng dậy nhưng cảm thấy chóng mặt nên ông ta lại phải ngồi xuống.

– Bẩm quan lớn. Xin hãy khoan đã! Quan lớn chắc hãy còn mệt. Xin để tôi dìu quan lớn đến chiếc ghế bành kia.

Khi Dịch Nhân Tiết ngồi vào chiếc ghế trước một cái bàn lung lay, nàng Đinh lại đem nhúng mấy cái vỏ cam vào một chậu thau đựng đầy nước nóng và nói:

– Quan lớn cho phép quấn cái khăn bọc mấy vỏ cam nầy vào đầu, may ra nơi bị sưng có thể xẹp dần.

Vừa nhấp chén trà nóng, Dịch Nhân Tiết vừa nhìn kỹ khuôn mặt dễ thương và thật thà của nữ diễn viên. Trông nàng trạc hai mươi lăm tuổi. Nàng không đẹp nhưng có cái gì đó rất quyến rũ. Nàng vũ giỏi nên mỗi cử chỉ của nàng mềm mại, nhẹ nhàng, gói ghém một sự duyên dáng đặc biệt. Thân hình mảnh mai của nàng càng làm nổi bật bộ ngực no tròn.

– Nàng hãy ngồi xuống và hãy chuyện vãn với ta vài phút để chờ ta tĩnh trí hơn một chút. Ta muốn biết là tại sao, thông minh và đẹp như nàng mà nàng lại chọn nghề này? Nhưng cần nói là xin hiểu giùm ta, ta hoàn toàn không có ý nghĩ cho là nghề này hèn mọn, nhưng theo ta, với tài vũ trời ban cho nàng, ta nghĩ là nàng sẽ có một cuộc sống tươi đẹp hơn bây giờ nhiều.

Nàng Đinh châm thêm trà cho Dịch Nhân Tiết rồi mới chậm rãi trả lời:

– Âu cũng là do số trời định đoạt. Thân phụ tôi bán thuốc ở kinh đô. Không may cho thân phụ của tôi là ông lại chỉ có ông chỉ có năm người con gái. Tôi là con trưởng. Thân phụ của tôi định gả bán tôi làm thiếp cho một người bán cao đơn hoàn tán, lẽ dĩ nhiên, nếu tôi ưng thuận thì gia đình sẽ được hưởng một số tiền khá lớn. Nhưng tôi cảm thấy tôi không thể nào chịu đựng được người đàn ông đó, nên tôi đã bỏ nhà ra đi. Nhờ trời, tôi là một người đàn bà khá khỏe mạnh. Sau cùng với sự ưng thuận của gia đình, tôi gia nhập gánh hát Quan Lai. Ông này giúp gia đình tôi một số tiền. Tôi học đóng tuồng, học tung học hứng, học vũ. Chỉ một năm sau, Quan Lai đã có thể thu lại số tiền mà ông ta đã bỏ ra khi ông ta đem tôi vào gánh hát của ông. Quan Lai là một người đàng hoàng, do đó cho đến nay tôi vẫn còn giúp việc trong gánh hát của ông ta.

Nàng Đinh nhăn nhăn cái lỗ mũi nhỏ và xinh của nàng đoạn tiếp:

– Tôi vẫn biết rằng, dưới mắt đa số thiên hạ thì nghề cầm ca là


Duck hunt