Xử Án Trong Tu Viện

Xử Án Trong Tu Viện

Tác giả: Robert Van Gulik

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324743

Bình chọn: 9.00/10/474 lượt.

ống thêm một tách trà rồi gọi nàng Đinh tới:

– Xin đa tạ nàng một lần nữa. Một ngày nào đó, nếu có việc gì cần đến ta, xin đừng ngần ngại. Ta không bao giờ quên trả ơn những kẻ đã giúp ta.

Nàng Đinh nhắm mắt lại, lấy tay đưa đưa chiếc dây lưng rồi bỗng nàng ngửng đầu nói:

– Tôi muốn ngài giúp cho một lời khuyên. Đây thuộc một vấn đề khá tế nhị. Nghĩ ra cũng khó giải quyết. Nhưng vì ngài là một vị phán quan, hẳn ngài có lắm ý kiến. Xin nói thật với ngài, không hiểu tại sao tôi lại có rất nhiều cảm tình với nàng Ngẫu Dương. Tôi có cảm tình với nàng hơn tất cả những thanh niên nào tôi đã gặp. Tôi cứ ngĩ rằng mối tình đó thật là phi lý, tôi cứ mong lâu ngày sẽ phai nhạt, nhưng nó mãi vấn vương. Tôi cứ ngĩ rằng nếu tôi lấy chồng chắc rằng tôi sẽ làm cho chồng tôi phải khổ. Vậy phán quan có cao kiến xin dạy bảo giúp cho. Theo lời khuyên của ngài, nay tôi phải làm gì?

Dịch Nhân Tiết đưa tay gãi trán nhưng ông cảm thấy nhức nhối ở vai nên đành vuốt râu suy nghĩ.

– Nàng hãy khoan có quyết đinh vội vàng. Có thể nàng chưa thật sự yêu thưong các thanh niên đó. Và cũng có thể bọn họ chưa thật sự yêu nàng. Nàng cần hiểu là những liên lạc tạm bợ đó chưa có thể so sánh được với hôn nhân. Cần phải sống trong thân mật để tìm hiểu nhau, đó mới là điều căn bản cho một sự tác hợp. Con người Ngẫu Dương còn lắm bí ẩn.

Dịch Nhân Tiết Một Phen Lên Ruột

Giữa lúc khốn đốn đó, Dịch Nhân Tiết nghe có tiếng chân người bước vào phòng. Một giọng nói cất lên:

– À! Chú mày lo săn chuột có phải không? Phải trở về lập tức ở góc cũ của chú mày!

Con vật gầm lên một một tiếng dài, từ từ lùi ra xa. Vị phán quan mở cánh cửa và thở không khí mát lạnh bên ngoài lọt vào một cách sảng khoái. Dịch Nhân Tiết nhìn thấy Ngẫu Dương đang đốt nến. Đốt xong, nàng mở một hộc tủ bốc lấy một nhúm trái khô liệng về phía con vật và nói:

– Hãy bắt cho giỏi xem nào!

Con vật gầm lên một tiếng nhỏ, nhưng đó là tiếng gầm thỏa mãn.

Dịch Nhân Tiết trút một tiếng thở dài khoan khoái. Danh dự của vị phán quan bị tổn thương thật đó, nhưng dù tự ái có bị tổn thương còn hơn là để cho con vật xé ra từng mảnh.

Giữa lúc Dịch Nhân Tiết định nói lên sự hiện diện của mình thì cũng vừa lúc ấy, vô tình Ngẫu Dương cởi chiếc áo ra. Dịch Nhân Tiết có vẻ bối rối, nhưng rồi lại nghĩ rắng, tốt hơn hết là hẵng đợi cho nàng mặc quần áo ngủ vào đã. Dịch Nhân Tiết định khép cánh cửa, nhưng nửa chừng, vị phán quan dừng tay lại. Ngẫu Dương có vóc dáng mảnh mai nhưng bắp thịt tay, chân nàng xem ra vạm vỡ trông giống như đàn ông, lông lá đầy mình. Ở cánh tay trái Ngẫu Dương có một đường sẹo rõ dài. Khi Dịch Nhân Nhân Tiết nhìn thấy rõ ràng Ngẫu Dương quả là một thanh niên, vị phán quan lúc này mới lên tiếng:

– Ta là phán quan Dịch Nhân Tiết. Sự hiện diện của ta ở đây là do kết quả của một sự lầm lẫn đáng tiếc.

Thấy con vật vừa gầm lên lại muốn tiến tới, Dịch Nhân Tiết cuống cuồng la lớn:

– Kìa! Sao không gọi nó dừng lại!

Ngẫu Dương chưa hết sửng sốt khi thấy bóng người khách lạ nhưng cũng vâng lời ra lệnh cho con vật đứng lại. Con gấu đưa chân cào cào xuống nền nhà, lông cổ nó dựng đứng lên.

Ngẫu Dương lên tiếng:

– Ngài có thể bước ra khỏi tủ. Con vật chẳng dám làm gì ngài đâu!

Dịch Nhân Tiết bước ra khỏi tủ, lại gần chiếc ghế đặt cạnh bàn nhưng đôi mắt vị phán quan vẫn không rời khỏi con vật.

– Xin mời ngài ngồi xuống. Tôi xin nói với ngài không có gì phải sợ hãi nó nữa.

– Có thể như vậy, nhưng ta muốn nàng hãy cột nó lại.

Sau khi vứt cái mão xuống. Ngẫu Dương choàng một sợi dây xích thật to vào cổ con gấu, cột một phía đầu dây vào cánh cửa sổ. Dịch Nhân Tiết cảm thấy yên lòng hơn, khoan khoái ngồi xuống ghế.

Ngẫu Dương mặc thêm bộ quần áo bên ngoài rồi ngồi cạnh Dịch Nhân Tiết hỏi:

– Bây giờ ngài biết rõ bí ẩn của tôi, vậy ngài có điều gì dạy bảo?

– Nhà ngươi có phải là anh ruột của Mai Quế không?

– Đúng vậy! Nhưng người đàn bà béo mập kia không phải là thân mẫu của tôi. Lý do nào ngài phán đoán được điều đó?

– Ta bắt đầu thắc mắc là vì sao Mai Quế tỏ ra rất bình thản lúc nhà ngươi đóng tuồng trên sân khấu với con gấu của nhà ngươi, nhưng trái lại, Mai Quế lại tỏ ra khiếp đảm lúc Mặc Đức đưa kiếm chém sát vai nhà ngươi. Hơn nữa, sau khi vãn hát, ta nhìn thấy có cái không khí gia đình giữa nhà ngươi và Mai Quế rõ rệt hơn.

– Nói tóm lại, tôi chỉ có một cái tội là đã giả gái để sống chung trong một đoàn hát, tội đó xem ra cũng nhẹ khi tôi hành động có mục đích của tôi.

– Nhà ngươi tiếp tục giải thích ta nghe. Nhưng trước hết, tên thật của nhà ngươi là gì?

– Quảng Tế. Tôi là trưởng nam của Quảng Du, một tay lái buôn gạo tại kinh đô. Mai Quế là em gái duy nhất của tôi. Cách đây 6 năm, nàng yêu say đắm một nho sinh. Nhưng thân phụ tôi lại thấy rằng nho sinh đó không xứng đáng làm chồng nàng nên đã không chấp thuận lễ cưới hỏi. Sau đó ít lâu, nho sinh đó bị té ngựa, gãy xương sống và qua đời. Thất vọng, Mai Quế đổ tội cho thân phụ của tôi phải gánh chịu cái chết của người yêu nàng. Ít lâu sau, Mai Quế tuyên bố là nàng nguyện sẽ đi tu. Song thân tôi cố thuyết phục nàng


Insane