Xử Án Trong Tu Viện

Xử Án Trong Tu Viện

Tác giả: Robert Van Gulik

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324624

Bình chọn: 9.5.00/10/462 lượt.

án quan, tuy vậy ông cũng làm ra vẻ hân hoan khi đ ược nhận lời đạo sĩ dẫn đến xem.

Đạo sĩ Tuyên Minh và hòa thượng trụ trì lúc này đang chăm chú ăn một loại cháo đặc. Dịch Nhân Tiết lấy đũa đùa đùa mấy miếng cái không thể định rõ là thứ gì, nổi lên trên một thứ n ước màu nâu mà ông ta nghĩa rằng mình không thể nào nuốt cho xuôi món ăn này. Tìm tòi mãi trong đầu óc vài câu nói xã giao, Dịch Nhân Tiết nghĩ ra một câu hỏi mà ông tin rằng rất khôn khéo, nên ông bạo miệng lên tiếng :

– Chẳng hay hòa thượng có thể dạy cho bản chức biết qua về thứ tự đẳng cấp trong Lão giáo không?

Hòa thượng Chân Hiền tỏ ra khó chịu, do dự một lúc, rồi hòa thượng im lặng hẳn. Cũng may vừa lúc đó, có vị tân khách ngồi bàn bên cạnh đứng dậy mời Dịch Nhân Tiết nâng chén, nên vị phán quan phải đứng dậy theo để đáp lễ. Vị tân khách đó không ai khác là thi sĩ Tùng Lập. Lúc này Dịch Nhân Tiết ngồi đối diện với Tùng Lập. Thi sĩ đã uống khá nhiều rượu nên mặt mày đỏ gay.

Cùng lúc, một chú tiểu ở ngoài bước vào, đi tới trước Dịch Nhân Tiết báo tin là cái trục xe đã được thay bằng trục mới, hai con ngựa đã cho ăn no rồi, đến sáng mai là vị phán quan có thể lên đường nếu ông xét rằng không cần ở lại trong thiền viện thêm một hai ngày nữa.

Dịch Nhân Tiết ngỏ lời cám ơn chú tiểu trong lúc chú còn lẩm bẩm thêm vài câu xin phép được cáo lễ vì còn phải lo buổi tụng kinh ban đêm.

Dịch Nhân Tiết ngồi lại với thi sĩ Tùng Lập. Vị phán quan tỏ ý thắc mắc:

– Dường như bản chức không thấy bà Bảo Mẫu và nàng Mai Quế hiện diện trong bữa tiệc này?

Tùng Lập vẫn giọng khinh đời :

– Ái nữ của bà Bảo Mẫu? Bẩm quan lớn. Thế thì quan lớn có nghĩ rằng con người mảnh mai đó rồi đây cũng chỉ trở thành một đống mỡ không?

Dịch Nhân Tiết trả lời xã giao :

– Ồ! Năm tháng trôi qua thường làm thay đổi vóc dáng con người một cách thấy rõ.

Tùng Lập nấc cụt mấy cái. Hơi thở của chàng nồng nặc mùi rượu.

– Xin ngài xá lỗi cho. Bọn người đó toan đầu độc chúng ta với thức ăn của họ đấy. Lúc này, chính tôi cảm thấy nôn nao khó chịu ở bao tử. Nhưng xin quan lớn được cho tôi nói ra là bà Bảo Mẫu thuộc hạng người nào. Còn Mai Quế không phải là ái nữ của bà ta đâu nha!

Đưa một ngón tay trước mặt như muốn làm dấu hiệu mật, Tùng Lập hạ giọng :

– Vậy quan lớn có nghĩ rằng thiếu nữ đó bị ép buộc vào tu ở thiền viện này không?

Dịch Nhân Tiết chậm rãi :

– Nếu biết điều đó hãy nêu câu hỏi ấy với chính nàng. Mà những thiếu phụ đó đi đâu cả rồi?

– Có lẽ họ đang dùng cơm tối trong phòng riêng của họ. Kể ra đó là một sự khôn ngoan vì để một thiếu nữ trong trắng và đẹp nõn nà dưới cặp mắt đầy dâm ô của bọn người đó thì chính là một cái tội. Ít ra thì đống thịt mỡ kia lúc này có lý.

– Thì chính thi sĩ cũng thèm khát muốn nhìn Mai Quế?

Thi sĩ Tùng Lập bỗng đứng phắt người dậy, long trọng tuyên bố :

– Tôi xin thề ý tưởng của tôi cao thượng hơn.

– Hân hoan biết được điều ấy. Còn về cái bình đựng hài cốt của vị hòa thượng viên tịch như ông kể chuyện với bản chức, thì bản chức có ngỏ ý với hòa thượng trụ trì là muốn được xem nhưng hòa thượng nói rằng về mùa này người ta không thể mở nắp bình ra được.

Tùng Lập lẩm bẩm :

– Rõ ràng đó là mưu chước của họ.

Dịch Nhân Tiết hỏi lại :

– Thế thì thi sĩ có khi nào bước xuống nơi chôn cất hài cốt không?

– Chưa hề … nhưng đợi có ngày. Bọn họ đã đầu độc hòa thượng Ngọc Kính cũng như trong lúc này họ đang muốn đầu độc chúng ta đó. Xin ngài nhớ lấy những lời tôi đã nói ra.

Dịch Nhân Tiết chau mày :

– Nhưng ông say rượu kia mà!

– Thì tôi có chối cãi điều ấy đâu. Vì đó là phương cách giữ cho tâm hồn trong sạch khi ở trong ngôi tu viện này. Nhưng tôi xin cam đoan với ngài là vị hòa thượng viên tịch đã tỏ ra rất sáng suốt khi ông viết bức thư cuối cùng cho thân phụ của tôi.

Phán quan Dịch Nhân Tiết chau mày :

– Hòa thượng có nói rằng cuộc sống của ngài bị đe dọa không?

Tùng Lập gật đầu uống cạn thêm một chén rượu nữa.

– Hòa thượng nghi ngờ ai?

Tùng Lập đập mạnh cái chén rượu xuống mặt bàn :

– Nếu tôi trả lời câu đó thì ngài sẽ kết tội tôi đã tố cáo người ta bằng cách vu khống. Thưa ngài, tôi hiểu luật lắm chứ.

Ghé sát Dịch Nhân Tiết, Tùng Lập nói nhỏ :

– Tôi sẽ nói với ngài khi tôi đã thu thập đủ bằng chứng.

Dịch Nhân Tiết đưa tay vuốt ve Tùng Lập. Hắn như người điên nhưng thân phụ hắn quả là người có tiếng tăm với phong độ cao thượng của ông. Thiên hạ kính cẩn tưởng nhớ đến ông, người dân thương mến mà đến cả giới thượng lưu trí thức, quan quyền cũng tỏ lòng kính phục. Nếu vị hòa thượng đã viên tịch có để lại bức thư tố cáo có người đe dọa cuộc sống của hòa thượng thì cần mở ngay cuộc điều tra về âm mưu đó.

Dịch Nhân Tiết tự hỏi :

– Hòa thượng trụ trì hiện đang suy nghĩ gì?

Tùng Lập mỉm cười đồng ý, đáp :

– Xin phán quan cứ đặt câu hỏi đó với hòa thượng trụ trì. Đối với phán quan chắc chắn ông ấy không thể bày cách này hay cách khác nói dối được.

Dịch Nhân Tiết đứng dậy và bước lại chiếc bàn của ông ngồi lúc nãy. Vừa lúc Dịch Nhân Tiết ngồi xuống thì hòa thượng trụ trì lên tiếng chua cay :

– Ta thấy là Tùng Lập vẫn còn say!


XtGem Forum catalog