
vẻ đang nhịn đau
– Có phải vết thương cũ lại đau không?
–
Giọng ông không còn chút đáng sợ, mà vô cùng hiền từ. Kris nắm chặt thanh kiếm
CHAP 13: Vụ TAI NạN TạI đèO HìNH NHâN (4)
/> – Nói đi, tại sao, tại sao, tại sao người lại làm vậy?
–
Đáp lại tiếng hét giận dữ của nó, Giản Hựu chỉ thở dài
– Sư phụ đã dạy con, nhân từ với kẻ thù, là tàn nhẫn với bản thân…
–
Kris nói, giọng lạnh như băng, rồi giơ cao thanh kiếm, đâm thẳng xuống. Giản Hựu vẫn mở to mắt
Thanh kiếm sượt ngang qua mặt ông
Cắm phập xuống đất
– Nhưng người không phải kẻ thù của con
–
Kris buông câu gỏn lọn, rồi quay người bước đi
Một người đàn ông chạy moto đến. Phong nhoẻn miệng cười
– Chào ngài cảnh sát trưởng
–
Ông ta không nói gì. Có vẻ cả 2 đều hiểu mình đang giải quyết chuyện gì. Phong nhanh chóng leo lên xe. Đôi mắt xanh sâu thẳm như muốn nói: “Đua thôi”
Lập tức 2 chiếc xe rú lên rồi phóng như bay
Khúc ngoặt thứ nhất. Phong tăng tốc, xe kia cũng vậy
Khúc ngoặt thứ ba. Phong vẫn tiếp tục tăng tốc, và xe kia cũng vậy
Đến khúc ngoặt cuối, được mệnh danh là “Mốc Tử Thần”, Phong vẫn tiếp tục tăng tốc, lúc này hắn đã bỏ khá xa chiếc xe kia, nhưng mục đích cuộc đua này không phải thắng thua, mà là sống chết.
Khi Phong vừa bẻ lái, hắn hoàn toàn không ngờ bên kia lại là đường hình ziczac, hơi mất thăng bằng, hắn nhanh chóng lấy chân chống, nhưng bánh xe chưa kịp bám sát lại mặt đường thì liên tục có 1 khúc ngoặt khác, nhỏ thôi, nhưng cũng đủ để gây ra hàng loạt vụ tai nạn, cũng may Phong đã đua rất nhiều, nên nhanh chóng lách lại qua, rồi hắn thắng xe lại
Từ đây không nhìn rõ đường đua nữa, liên tiếp 2 khúc ngoặc đã che khuất con đường. Phong đứng im chờ đợi
Một tiếng nổ kèm theo đó là đám cháy bốc ra từ vách núi.
Phong nhếch miệng cười
– Sòng phẳng
Rồi hắn phóng đi
……
Tối nay Kris hẹn Phong ở nhà nó. Lúc Hắn tới thì Kris đã đứng trước cổng đợi
– Đến rồi sao?
–
Kris nhìn Phong nói, giọng có chút hờn dỗi. Hắn mỉm cười, lấy trong túi ra một chiếc khăn len màu xanh dương sọc xám, choàng qua cổ nó. Chiếc khăn ôm lấy chiếc cổ trắng, khiến cho khuôn mặt Kris thêm bầu bĩnh đáng yêu
– Rất đẹp
Kris cười nói
– Không phải mua nó vì đẹp đâu
– Chứ vì sao?
Nó nhíu mày, Phong lại cười ma mãnh, nắm lấy khăn choàng, kéo xuống. Kris bất ngờ, mất thăng bằng, người đổ về phía hắn (Phong vẫn ngồi trên moto). Môi chạm môi
– Vì công dụng
Kris giấu mặt vào chiếc khăn, mặt đỏ bừng, môi nở nụ cười
Kris giật mình, bắt máy
– Alo
– …..
– Vâng
– …..
Chiếc điện thoại rơi xuống
…..
Bệnh viện
Kris lao vào phòng 302
– Cô là người thân của ông ấy?
– Vâng
Vị bác sĩ tháo kính xuống, giọng khàn khàn
– Xin lỗi….
….
Kris đi đến bên giường bệnh
– Sư..phụ
Tiếng gọi đau đớn thoát ra từ cổ họng. Giản Hựu khó nhọc mở mắt, rồi ông nở nụ cười hiền từ
– Tiểu Phong
– Vâng
– Ta..xin lỗi
– ….
– Ta..rất xin lỗi
Kris im lặng, không biết phải nói gì đây, trách ông, gặng hỏi ông, hay tha thứ cho ông
– Đó chính là …sai lầm lớn nhất trong đời của ta…
– …
– Con tuyệt đối…không bao giờ..được tha thứ cho ta
– Con sẽ không tha thứ cho sư phụ đâu
– Ừm ừm, tốt…
– Nhưng con cũng sẽ không ngừng yêu thương người
– Haha, Tiểu Phong ngốc nghếch của ta, ta cũng rất yêu thương con, luôn luôn yêu thương con….
Kris nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của sư phụ, như đang cố truyền cho ông chút sự sống. Nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp
– Đừng khóc, đừng khóc. Ta muốn nhìn con cười, ta thật sự rất muốn thấy con cười. Tiểu Phong của ta khi cười nhất định rất đẹp
– Vâng, con sẽ cười, sẽ cười
Nó cố nặng ra nụ cười, nhưng nước mắt cứ lã chã rơi. Giản Hựu đưa tay xoa đầu Kris, như ông vẫn thường làm trước đây
– Hãy quên tất cả đi, hãy bỏ lại tất cả đi…Hãy chỉ sống vì mình thôi, sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc..
– Sư phụ…sư phụ
Kris nấc lên. Ông nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt suốt 9 năm qua luôn bị kìm giữ
– Ta..chỉ có một nguyện vọng duy nhất….đó là..Tiểu Phong của ta, được hạnh phúc, thật hạnh phúc…là người hạnh phúc nhất..
Nước mắt của ông cũng khẽ rơi, khiến cho khuôn mặt của Kris cũng trở nên thật nhạt nhòa…
Bỗng chốc ông như trở về 9 năm trước, khi Kris còn là một cô bé con, khắp căn nhà vọng lên giọng nói trong trẻo ngây ngô suốt ngày gọi sư phụ
– Sư phụ sư phụ, con đứng tấn được rồi này
– Thế này mà gọi là đứng tấn sao? Cứ như ngồi bô ấy, ra tập lại cho ta
…..
– Sư phụ sư phụ, nóng quá, người cột tóc cho con đi
– Gì? Cột tóc? Ta không biết
– Nhưng cứ thế này sao con tập được?
– Thì làm thế này – vừa nói ông vừa đưa kiếm lên xoạt một đường, mái tóc ngang vai giờ thành tóc tém
– Aaaaaaaaa
….
– Sư phụ sư phụ, con đói quá
– Tự vào bếp mà nấu, nấu cho ta nữa
– Aaaaa
– Làm gì đấy?
– Con cắt trúng tay
– Haizz, xê ra đi
– Đây là gì vậy sư phụ
– Mì gói
….
– Sư phụ sư phụ
– Lại gì đấy?
– Con gối đầu lên chân người nhé – Kris bò ra khỏi phòng, nói với sư phụ đang ngồi canh cửa cho mình
– Không
– Nhưng con không ngủ được
– Được rồi được rồi
– Người hát ru luôn nhé
– C