Polaroid
WINDs’S LOV3

WINDs’S LOV3

Tác giả: Ford

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323600

Bình chọn: 10.00/10/360 lượt.

2 năm đó bà ta sống như thế nào

– Bà ta có con không?

– 1 người con trai

– Vậy…

– Không rõ tung tích

Biết nó muốn hỏi gì, Giản Hựu đáp luôn

Hôm nay Kris đã có rất nhiều câu trả lời, nhưng dường như mọi chuyện lại càng rối rắm hơn. Giang Tĩnh Nguyệt đã chết 8 năm trước, vậy người ra lệnh cho Vương Nhân thủ tiêu Tô Gia Mẫn là ai, chắc chắn phải có người uy hiếp, nếu không lão ta đã chẳng dại gì đích thân làm.

Đầu óc rối mù, Kris đưa tay day day 2 bên thái dương, khẽ nói

– Sư phụ, con muốn đấu kiếm

Giản Hựu nhấp thêm một ngụm trà, rồi gật đầu đứng dậy

Võ quán

2 người mặc đồ đấu kiếm, đầu đội mũ che chắn, tay cầm thanh kiếm gỗ, đứng đối diện, cúi đầu chào nhau rồi nhanh chóng lao vào cuộc chơi

Những đường kiếm nhanh, chuẩn xác và vô cùng đẹp mắt, ăn đứt những tay kiếm chuyên nghiệp.

Đang đến lúc cao trào, Kris bỗng nói

– Sư phụ, người đã kể thiếu rồi, người không kể về vị cảnh sát đó



Giản Hựu hơi bất ngờ, rồi ông nói

– Tại sao con không kể cho ta nghe nhỉ?



– Lúc đó mẹ đang trên đường đến đón con từ nhà bạn, vì thấy lâu nên mẹ của người bạn đã chở con về, khi ấy, xe chạy qua đèo Hình Nhân, và con đã thấy một người cảnh sát đứng đó, lúc đó đồng hồ chỉ 4h55, tức là cách lúc xảy ra tai nạn 5 phút. Lúc về đến nhà, không thấy xe của mẹ, con đã đòi cô đó chở lại qua đèo, và thấy người cảnh sát ấy vẫn còn đứng ở đó, con đã chạy lại và hỏi xem có chuyện gì

– Chú cảnh sát àh, ở đây có chuyện gì sao ạ?

Người cảnh sát quay lại, chiếc nón đội sụp xuống che quá nửa khuôn mặt

– Không có gì đâu bé gái

Cho đến khi quay lại lần nữa, thì đã thấy xe cứu thương, xe cảnh sát đỗ lại. Họ đã tìm thấy mẹ, lúc ấy bà chỉ còn thoi thóp, nhưng họ chỉ tìm được mỗi mẹ của con, còn người đàn ông tốt bụng cùng chiếc xe đã truy sát họ, hoàn toàn không có dấu tích

Giản Hựu lắng nghe, tay ông hơi run



Kris đâm trúng

CHAP 13: Vụ TAI NạN TạI đèO HìNH NHâN (3)

vai của ông



Thêm một cú ăn điểm ngay đầu gối

Rõ ràng Giản Hựu đã bị phân tâm

Kris tiếp tục kể, giọng đều đều

– Lúc ở trong bệnh viện, bác sĩ đã nói “Nếu đưa đến cấp cứu sớm hơn một chút, có lẽ đã qua khỏi”. Lúc ấy, sư phụ, người có biết không, con đã hận người cảnh sát kia biết bao, phải chi ông ta gọi cấp cứu ngay khi ấy, thì mẹ đã không chết, nhưng ông ta đã bỏ mặt, lúc ấy con chỉ muốn giết chết ông ta, nhưng rồi sau đó có quá nhiều bi kịch cùng lúc xảy ra, khiến con quên đi khuôn mặt lẫn giọng nói của người cảnh sát đó, nhưng có một thứ con mãi mãi không bao giờ quên, đó chính là số phù hiệu của ông ta…



Kris nhanh chóng xoay người, đâm vào hông phải của sư phụ, rồi cúi người xuống gạt chân ông. Giản Hựu hoàn toàn không tập trung, mất đà ngã xuống nệm, ông vừa định bật dậy thì thanh kiếm của Kris đã chĩa thẳng vào cổ họng của ông

– 1478101112



Kris đọc từng số, giọng nhẹ tênh

Giản Hựu nhìn thẳng vào nó. Khuôn mặt ông bỗng trở nên thật hiền từ. Ông đang nhớ lại quãng thời gian 9 năm qua. Thời thơ ấu của Kris dường như gắn liền với ông, ông chưa từng thấy nó cười, chưa từng thấy nó khóc, ông bảo nó làm gì nó cũng nghe, ông đánh thì nó chịu, ông mắng thì nó nghe, không bao giờ cãi lại. Không ít lần ông thấy thật đau lòng, ông nào muốn làm đau nó, nào muốn vất nó ra đường nơi đầy rẫy bọn “chó điên” để nó tự sinh tự diệt, ông cũng muốn nó được cảm nhận, được hưởng thụ những niềm vui rất đỗi bình thường của một đứa con gái nên có. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt nâu, ông chỉ thấy chất chứa sự thù hận, khuôn mặt chai lì cảm xúc trước những vết thương . Giản Hựu biết rồi sẽ có một ngày nó biết tất cả sự thật, nó sẽ hận ông, nhưng đó chính là cái giá mà ông phải trả. Mỗi khi thấy Kris bị thương, ông không dám băng bó hỏi han, sợ tình cảm càng thân thiết thì sau này khi biết sự thật nó sẽ càng đau đớn

Kris nhìn người đàn ông đã nuôi dạy nó suốt 9 năm. Lòng quặn thắt lại vì đau. Tại sao, tại sao lại là ông, có thể là bất cứ ai, nhưng tại sao lại là ông. Nó biết sư phụ rất thương yêu nó, mỗi khi đánh mắng nó xong, ông đều tự nhốt mình trong phòng, vừa tự trách mình hơi quá tay vừa lo lắng nó có bị gì không. Mỗi tối, sư phụ đều ngồi ngoài cửa đợi nó ngủ say rồi mới về phòng ngủ, vì ông biết nó sợ ở một mình và sợ tối, dù ông luôn mắng nó, luôn cấm không cho nó bật đèn, nhưng suốt 9 năm qua, đêm nào ông cũng ngồi yên ngoài cửa phòng canh cho nó ngủ. Vẫn luôn lặng lẽ và âm thầm như thế

Giản Hựu nhìn cây kiếm, đây chính là món quà duy nhất ông tặng Kris năm nó 14 tuổi. Ông đã làm miệt mài suốt ngày đêm, khi hoàn thành thì 10 đầu ngón tay của ông đều bị băng hết, đơn giản vì đây không phải kiếm gỗ, mà là kiếm thật

Kris cố giữ cho tay cầm kiếm không run, nó vẫn còn nhớ khi sư phụ tặng nó cây kiếm này, ông đã nói hi vọng cây kiếm sẽ luôn bảo vệ nó. Kris rất quý món quà này, bằng chứng là suốt ngần ấy năm qua nó không hề dám đem ra dùng, không ngờ, lần đầu tiên sử dụng lại là trong hoàn cảnh này

– Tại sao?



Cuối cùng, Kris cũng bật ra được câu hỏi khiến nó căm phẫn nhất

Giản Hựu im lặng không đáp. Ông thấy người nó ướt đẫm mồ hôi, có