
?
– Bob, cậu hãy đọc trang đầu tiên và sẽ biết!
Hannibal vừa nói vừa đưa cho bạn mấy trang đang cầm trong tay. Bob cúi xuống và đọc lớn:
“Angus Slunn, Hồ Con Ma, Californie, 29.10.1872”.
Bob thốt lên:
– Babal ơi! Đây là cùng một người đã viết quyển nhật ký kia! Người sống sót trong vụ đắm tàu Argyll Queen!
– Quyển nhật ký kia kết thúc vào ngày nào vậy Bob? Hannibal hỏi.
“Lưu trữ Nghiên cứu” lục lạo trong túi, lấy sổ ra xem.
– Xem nào… A! thấy rồi. Quyển nhật ký kia kết thúc ngày 28.10.1872… Nói cách khác quyển nhật ký mà cậu tìm thấy là phần tiếp theo trực tiếp của quyển mình đã đọc… một phần tiếp theo mà không ai biết đến.
– Chắc chắn là có nói đến kho báu! Peter hăng hái la lên.
Nhưng Hannibal lắc đầu.
– Rất tiếc là không, thám tử trưởng thở dài. Mình đã đọc rất kỹ mà không thấy gì hay hết. Giống y như quyển của Hội Sử Học… liệt kê những sự kiện xảy ra hằng ngày!
– Nếu vậy, tại sao Java Jim muốn lấy nhật ký dữ vậy? Peter hỏi.
– Ôi! Bob tuyệt vọng thở dài, làm sao biết có phải hắn săn lùng chính quyển nhật ký này hay không?…
Hannibal suy nghĩ.
– Bob, cậu có chắc chắn là gia đình Slunn vừa mới tặng quyển nhật ký thứ nhất này cho Hội Sử Học gần đây thôi hay không? Thám Tử Trưởng hỏi.
– Chắc… Ê! như thế có nghĩa là…
– Là con cháu của dòng họ Slunn vẫn còn sống trong vùng này, Hannibal nói hết câu. Đi theo mình, các cậu ơi!
Hannibal bò vào đường hầm số hai, cùng hai bạn. Khi lên đến bộ tham mưu, Hannibal chụp lấy danh bạ điện thoại.
– Đây!… Bà Angus Slunn, số 4 – đường Hồ Con Ma. Peter ơi, đưa bản đồ cho mình.
Trong khi Bob làm bìa mới cho quyển nhật ký, Hannibal nghiên cứu bản đồ.
– Thấy rồi! Chẳng bao lâu Hannibal thông báo. Cách đây năm cây số, trên vùng núi.
Thám tử trưởng hài lòng mỉm cười.
– Ngày mai ta sẽ đến thăm bà Angus Slunn.
Tấn Công Bất Ngờ
Sáng hôm sau, ba thám tử leo lên xe đạp, thời tiết lý tưởng để đi chơi: trời đẹp và mát. Nhưng, sau khi chạy một đoạn đường khá dài, và lúc ba thám tử rẽ vào con đường leo lên sườn núi, nắng mặt trời càng lúc càng gắt hơn. Peter kiểm tra chắc xem cả bọn có đi lộn đường hay không.
– Đúng rồi… đường Hồ Con Ma! Đường dốc quá!
– Rất tiếc! Hannibal thở dài. Ta sẽ buộc phải dắt bộ thôi. Cố lên!
Ba Thám Tử Trẻ bắt đầu dẫn bộ xe đạp. Con đường núi ngoằn ngoèo giữa hàng cây cao.
– Không biết từ đâu mà con đường này có tên như vậy, Bob đột nhiên nói. Đường Hồ Con Ma!… Theo mình biết, vùng núi đây đâu có hồ.
Khi nghe nhận xét chí lý của bạn, Hannibal chau mày.
– Phải, lạ thật, thám tử trưởng gật đầu.
– Hay là một chỗ trữ nước, Peter gợi ý.
– Chẳng lẽ người ta lại đặt tên “Hồ Con Ma” cho một bể dự trữ nước bình thường, Bob bắt bẻ, vả lại…
Bob đột ngột ngưng nói, lắng tai nghe… Peter và Hannibal cũng đã nghe thấy. Tiếng máy vang lên phía trước. Một chiếc ô tô đang chạy nhanh xuống con đường, từ Hồ Con Ma đến. Lốp bánh xe kêu rít lên mỗi khi xe quẹo. Rồi chiếc xe xuất hiện, tiến đến gần thật nhanh.
Peter nhận ra chiếc xe ngay.
– Chiếc Volkswagen xanh lá cây! Peter thốt lên.
– Chẳng lẽ là Java Jim? Bob hỏi.
– Nhanh lên! Hannibal ra lệnh. Trốn!
Với hy vọng chưa bị tài xế nhìn thấy, ba bạn vứt xe đạp xuống hố bên đường và nhảy qua bụi cây đang mọc rải rác. Chiếc xe nhỏ vượt qua ba bạn như tia chớp… rồi tiếng thắng kêu rít thật mạnh và xe dừng lại.
Một người đàn ông phóng ra khỏi xe, chạy về hướng ba thám tử trẻ:
– Ê! Bọn nhóc! Nghe đây!
Đó không phải là Java Jim, mà là một người đàn ông trẻ hơn, có ria và tóc nâu bù xù. Ông mặc quần áo đen.
– Này, các cậu làm gì ở đây?
Nét mặt hung dữ của ông khiến Peter hoảng sợ:
– Chuồn thôi! Peter la lên.
Cả ba bắt đầu chạy song song với con đường, bởi vì cây cối khá rối rắm sẽ mất thời gian tìm đường. Kẻ lạ lao đuổi theo ba bạn.
– Ai… ai vậy Babal? Bob hổn hển hỏi.
– Chạy nhanh lên! Câu hỏi để sau, Peter khuyên.
Hannibal chạy chậm lại.
– Hay ta dừng lại để nói chuyện với ông ta… Hannibal bắt đầu nói.
Đúng lúc đó, một tiếng động khác vang lên trong khu rừng: tiếng ngựa phi nước đại! Ba thám tử trẻ chưng hửng dừng lại. Một kỵ sĩ xuất hiện, chạy thẳng về hướng ba bạn. Một vật dài óng ánh trong tay phải của người cưỡi ngựa.
– Cái… cái gì… cái gì vậy? Peter cà lăm.
– Nhìn kìa! Hannibal la lên.
Kỵ sĩ vượt qua khỏi ba thám tử và phóng ngựa ra đường, đâm thẳng về chỗ chiếc xe Volkswagen. Nhưng người đàn ông trẻ đầu tóc bù xù đã chạy nhanh trở về xe, nhảy lên xe, rồ máy xe khẩn cấp và biến mất trong một đám mây bụi đường. Kỵ sĩ rượt theo xe vài mét, rồi cho ngựa quay đầu chạy về hướng ba thám tử.
Con ngựa lớn dừng lại ngay trước mặt ba bạn. Kỵ sĩ trừng mắt nhìn ba bạn. Đó là một người đàn ông vạm vỡ, mặt đỏ, mắt xanh da trời nảy lửa. Vật sáng trong tay ông là một cây gươm dài và nặng.
– Tóm được các cậu rồi nhé! Ông giận dữ nói. Lần này không thoát được đâu!
– Nhưng mà… Hannibal bắt đầu nói.
Người đàn ông, không để Hannibal phản ứng.
– Im! Ông ra lệnh. Tôi không biết các cậu đang âm mưu chuyện gì cùng với con người đã chạy thoát kia, nhưng các cậu phải nói cho tôi biết.
Đến lượt Peter p