XtGem Forum catalog
Vụ Bí Ẩn Quyển Nhật Ký Mất Trang

Vụ Bí Ẩn Quyển Nhật Ký Mất Trang

Tác giả: Alfred Hitchcock

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322393

Bình chọn: 9.00/10/239 lượt.

hản đối:

– Tụi cháu không quen biết người kia. Ông ấy…

– Các cậu sẽ kể chuyện láo toét ấy cho cảnh sát! Bước tới!

– Nhưng thưa chú, Hannibal cố nói, tụi cháu…

– Tôi đã bảo tiến lên! Kỵ sĩ lập lại.

Ông huơ gươm một cách đáng sợ và cho ngựa bước thẳng vào nhóm bạn.

Không còn cách nào làm khác được, Hannibal, Bob và Peter đành đi trở về con đường và bắt đầu trèo lên…

Mười phút sau, cả nhóm lên được một mạn sườn dài và lại bước xuống một thung lũng có cây xanh, xung quanh là núi, trông khá hẻo lánh. Tuốt phía dưới, ngay giữa, có cái hồ bé tí. Diện tích hồ không quá hai lần diện tích sân đá banh. Một hòn đảo nhỏ, có trồng cây xanh (dường như là thông), nằm ngay giữa trung tâm. Từ đó nhô ra một vật giống như cây sào dài, ở đầu có cái đèn. Những tảng đá to, đặt giữa đảo và đất liền, tạo thành lối lội qua.

Peter há hốc nhìn hồ.

– Đây là cái hồ hả? Peter nói khẽ.

– Cấm không được nói chuyện! Kỵ sĩ càu nhàu phía sau lưng. Bước tiếp xuống dốc… thẳng phía trước. Nhanh!

Ba thám tử bước nhanh hơn, dưới ánh nắng chói chang. Một hồi sau, Peter không kiềm mình được nữa:

– Vậy mà gọi là hồ, Peter thì thầm với Bob và Hannibal. Đúng hơn là cái ao!

Sau khi qua khúc quẹo cuối cùng, tất cả nhìn thấy một ngôi nhà ba tầng, xây trên một mô đất và nhìn xuống hồ. Đó là một ngôi nhà kiểu cổ, bằng tường đá trát vữa nhám thô sơ, có một tháp hình vuông với lỗ châu mai, khiến nhà có dáng dấp kỳ lạ.

– Úi chà! Peter thốt khẽ lên. Ngôi nhà này y như pháo đài! Đứng gác từ trên đỉnh tháp, chắc là sẽ thấy kẻ thù đến từ xa!

– Đúng là ngôi nhà khá kỳ dị, Hannibal thì thầm thừa nhận. Điều có thể nói là nó không thích hợp với quan cảnh chút nào. Trông nó như từ nơi khác đến!

Kỵ sĩ bước xuống đất:

– Bước vào! Ông thô lỗ ra lệnh.

Người đàn ông mặt đỏ dùng mũi gươm đẩy ba bạn vào một gian phòng rộng thênh thang có bộ đồ gỗ cổ xưa và đồ sộ. Một đống lửa phát khói trong lò sưởi khổng lồ, nhưng vẫn không sưởi ấm được gian phòng.

Một người phụ nữ trẻ, khá mảnh khảnh, ngồi trước đống lửa. Một cậu bé tóc hung, tầm vóc cỡ Bob, ngồi bên cạnh bà.

Khi nhìn thấy kỵ sĩ, cậu bé vui vẻ reo lên:

– Hay quá, chú Rory ơi! Chú tóm được nó, đúng không?

– Rất tiếc là không! Người đàn ông cầm gươm đáp. Tên vô lại ấy bỏ chạy bằng ô tô. Nhưng tôi tóm được đồng lõa của nó.

– Ủa, người phụ nữ trẻ ngạc nhiên kêu, nhưng đây là con nít mà anh Rory! Các cậu bé này không thể nào…

– Tuổi nào cũng làm cướp được cả, cô Flora Slunn à! Người tên Rory tuyên bố. Và đám này đủ lớn để hành động xấu!

Rory quay sang cậu bé tóc hung nói:

– Harvey, cháu hãy gọi cho cảnh sát. Ta sẽ giải quyết dứt khoát chuyện trộm cắp.

Hannibal giật mình.

– Thưa chú, vậy là người đàn ông chạy xe Volkswagen đã ăn trộm ở nhà này à? Hannibal nhanh miệng hỏi. Ông ấy lấy cắp cái gì vậy?

Người đàn ông phá lên cười.

– Làm như cậu không biết!

– Tất nhiên là tụi cháu không biết thật! Peter phản đối. Tụi cháu không quen biết gì người đàn ông đó. Tụi cháu gặp ông ấy hôm nay là lần đầu tiên. Ngược lại, tụi cháu đã để ý thấy xe ông ấy rồi, vì chiếc xe ấy đi theo tụi cháu…

Không hề tỏ dấu hiệu lo sợ, Hannibal bình tĩnh trình bày với bà Slunn:

– Thưa cô, tụi cháu đang đến gặp cô, thì gặp người lái xe Volkswagen trên đường đi. Người ấy dừng xe ngay và đuổi theo tụi cháu. Tên cháu là Hannibal Jones. Xin phép cô cho cháu giới thiệu hai bạn cháu là Bob Andy và Peter Crentch.

Tụi cháu bỏ xe đạp lại dưới hố ven đường. Sự hiện diện của xe đạp tụi cháu ở đó cũng đủ chứng minh cho cô thấy rằng tụi cháu không đến đây trong chiếc xe của người đàn ông kia.

– Flora! Ông kỵ sĩ la lên. Phải để cho cảnh sát…

– Anh Rory, bình tĩnh nào! Bà Slunn nói.

Rồi bà quay sang bộ ba nói:

– Tôi là Flore Slunn. Còn đây là con trai tôi, Harvey. Chú này là Rory McNab, anh họ tôi. Bây giờ, cậu hãy cho tôi biết tại sao cậu muốn gặp tôi.

– Thưa cô, vì cái rương! Peter hấp tấp nói.

Hannibal giải thích rõ hơn:

– Thím Mathilda của cháu vừa mới mua một cái rương cũ, kiểu phương Đông, bằng gỗ tếch. Bên trong có khắc tên thuyền, Argyll Queen. Tụi cháu nghĩ rương này đã thuộc tổ tiên của cô là ông Angus Slunn. Từ khi có cái rương này trong tay, nhiều sự việc rất lạ lùng đã xảy ra. Nếu cô đồng ý cho cháu biết người đàn ông chạy xe Volkswagen đã lấy cắp vật gì trong nhà cô, có thể sẽ giúp cho tụi cháu hiểu.

Bà Slunn phân vân.

– Thật ra, hắn không lấy cắp gì hết, bà tuyên bố. Lần nào cũng thế… bởi vì, các cậu biết không, người ta đột nhập vào nhà chúng tôi không phải một lần… Có kẻ bẻ khóa vào nhà, lục soát toàn bộ đống đồ đạc của ông Angus để lại, rồi lại ra đi mà không lấy gì.

– Không lấy gì à? Peter thất vọng hỏi lại.

Hannibal nhanh miệng nói:

– Cô nói là có nhiều vụ trộm. Nhưng chính xác thì cô bị người ta vào nhà bao nhiêu lần ạ?

– Năm lần trong suốt sáu tháng vừa qua.

Harvey không kiềm chế được nữa và la lên:

– Lúc nào cũng là đồ của ông Angus bị lục! Con nghĩ tên trộm cố tìm ra…

– Kho báu! Bob kết thúc.

– Mẹ ơi! Harvey la lên. Mẹ thấy chưa, các anh đây cũng nghĩ rằng tên trộm săn lùng kho báu!

Bà mẹ của cậu bé nón