
a à?… Xe tải không tự dỡ hàng xuống một mình được đâu.
Ba bạn đành phải vâng lời. Vụ bí ẩn cái rương phải chờ đó…
Vụ Đắm Tàu Argyll Queen
Khi dỡ hàng xong khỏi xe tải, đã quá mười hai giờ trưa. Thím Mathilda băng nhanh qua đường để đi chuẩn bị bữa ăn trưa: nhà ông bà Jones nằm đối diện kho bãi. Không để mất một giây, ba thám tử quay về cái rương cũ.
– Ta sẽ tha hồ nghiên cứu nó trong bộ tham mưu! Hannibal phán. Các cậu mang vào đó đi! Mình có việc khẩn!
Hannibal chạy đi mất, bỏ lại Peter và Bob cạnh cái rương to. Thở dài và cằn nhằn, Bob và Peter nắm lấy hai tay cầm rương. Hai bạn cực nhọc mang rương vào xưởng, được Hannibal bố trí ở một góc sân. Phía dưới xưởng là “đường hầm số hai” – một ống gang to – chạy dưới một đống đồ phế thải vào bộ tham mưu mật của Ba Thám Tử Trẻ.
Nhưng rất tiếc là các lối vào bí mật của bộ tham mưu có một bất tiện: không dự kiến để đưa đồ to vào!
– Rương không bao giờ lọt qua đường hầm được! Peter càu nhàu.
Bob và Peter đặt rương xuống đất. Đúng lúc đó, Hannibal bò ra khỏi đường hầm. Hai bạn thông báo vấn đề cho sếp.
– Hừm! Hannibal nhìn ống gang kêu. Đáng lẽ mình phải dự kiến điều này! Ta sẽ thử qua bằng lối vào dễ số ba!
“Lối vào dễ” này đơn thuần là một cánh cửa cũ, nặng và dày, tựa vào hai đống củi. Một chìa khóa sét, giấu trong một thùng đầy đồ sét, cho phép mở cửa ra. Có hành lang hẹp, bố trí giữa hai đống củi, dẫn đến cửa xe lán.
– Trước hết, Bob nói, ta nên đo kích thước cửa và rương đã!
– Và nên chờ không có ai ngoài sân, Hannibal nói thêm. Mình có tin báo cho các cậu. Mình mới phát hiện rằng Java Jim là một kẻ nói láo!
– Sao? Peter quan tâm hỏi.
– Mình gọi điện thoại cho ông Baskin, người cấp hàng cho ông Acres ở San Francisco, Hannibal giải thích. Người bán rương cho ông Baskin không phải là một thủy thủ mà là một người buôn đồ cổ ở Santa Barbara! Người này lại mua của một người phụ nữ cách đây sáu tháng! Các cậu nghĩ sao?
– Úi chà! Peter kêu. Thậm chí có khi Java Jim cũng không phải là thủy thủ thật!
– Cậu khá đấy, Peter à, Thám Tử Trưởng nghiêm trang tán thành. Rất có thể quần áo thủy thủ của Java Jim chỉ là đồ hóa trang. Trông qua độc đáo, không giống thật lắm…
– Mình cũng nghĩ vậy, Bob gật đầu.
– Mình còn phát hiện một chuyện khác nữa, Hannibal nói tiếp. Java Jim có ghé chỗ ông Baskin, nhưng lại cho ông ấy một câu chuyện khác. Hắn nói rằng em gái hắn lợi dụng hắn đi khỏi, mang cái rương của hắn đem bán. Nên hắn tìm cách chuộc lại.
– Tại sao hắn lại kể cho bọn mình theo kiểu khác? Peter ngạc nhiên hỏi.
– Nếu nói là bị ăn cắp, có lẽ hắn hy vọng sẽ lấy lại được cái rương nhanh hơn. Dù sao, chuyện hắn kể cho ông Baskin chứng tỏ một điều: Java Jim biết là có một người phụ nữ đã bán cái rương. Chuyện bán này xảy ra cách đây sáu tháng, nhưng có lẽ Java mới biết được. Nếu không, hắn đã tìm từ lâu rồi.
– Không hiểu tại sao người đàn ông này lại muốn cái rương đến thế, Bob nói. Trong rương có gì đâu.
– Có chiếc nhẫn, Peter nhắc lại. Có thể nhẫn có giá.
– Nhưng Java Jim không biết là có chiếc nhẫn! Bọn mình tìm ra là nhờ ngăn mật mở ra.
– Có thể Java biết rằng trong rương có một vật quý giá, nhưng không biết chính xác đó là gì, Peter nói.
– Cũng có thể, Hannibal nói thêm, là cái rương quan trọng đối với Java chỉ là nó xuất xứ từ con tàu Agryll Queen. Biết đâu, có thể hắn quan tâm đến chính con tàu Agryll Queen? Ánh mắt Hannibal cho thấy đầu óc cậu đang làm việc dữ dội. Nhưng Bob đa nghi lắc đầu.
– Babal, cậu thật sự nghĩ rằng Java Jim quan tâm đến một chiếc tàu bị đắm cách đây hơn một trăm năm à?
– Tại sao hắn lại phải quan tâm? Peter hỏi thêm.
– Mình cũng không biết nữa, Hannibal thú nhận. Nhưng các cậu cứ lý luận thử xem. Ngoài con dao găm và chiếc nhẫn, rương không chứa gì khác… trừ trên tàu. Mình nghĩ ta nên đào sâu lịch sử của chiếc tàu Agryll Queen.
– Chắc là có thể hỏi thăm Hội Sử Học, Bob đề nghị.
– Mình không có thời gian đi, Peter nói. Hôm nay mình phải giúp mẹ mua quà Giáng Sinh, rồi sau đó mình phải làm việc với ba nữa.
– Mình cũng không có thời gian đi, Hannibal tuyên bố. Mình phải quay lại Viện bảo tàng với anh Hans để chở chuyến hàng thứ nhì. Bob ơi, cậu phải hy sinh thôi!
– Được rồi, “Lưu trữ Nghiên cứu” đồng tình. Chuyên môn của mình là lục lạo trong sách vở mà!
Một hồi sau, khi thím Mathilda réo Hannibal, ba thám tử chia tay nhau.
Sau khi ăn trưa, mẹ Bob nhờ cậu đi mua đèn cầy màu để gắn lên cây thông Noen và trang trí trong nhà, nên ba giờ hơn. Bob mới bước vào tòa nhà của Hội Sử Học thành phố Rocky. Người giữ thư viện mỉm cười.
– Agryll Queen, hả cậu? Có chứ! Ở đây có khá nhiều tài liệu về vụ đắm tàu này. Đó là một vụ thảm họa khủng khiếp, được người ta nhắc đến mấy chục năm sau. Người ta còn đồn về… kho báu nữa.
– Kho báu à? Bob lập lại.
– Phải, nghe nói là vàng và nữ trang. Nhưng không biết có nên tin không… Cậu chờ một chút nhé. Tôi đi lấy mấy tài liệu cho cậu đây…
Bob nóng lòng chờ đợi người giữ thư viện tử tế quay về. Cuối cùng bà cũng trở lại, tay ôm một tập hồ sơ to tướng.
– E rằng mọi thứ lộn xộn trong này