
g bất ngờ này, tên thủy thủ thụt lùi hai bước. Thím Mathilda tiến tới hai bước.
– E rằng ông đã nói mà không suy nghĩ, thưa ông Java Jim – ông Acres mỉm cười tuyên bố. Chị đây chính là bà Jones, người mà tôi vừa mới bán tất cả những gì có trong viện bảo tàng này. Cái rương mà ông đang đòi là của chị ấy.
Java Jim có vẻ khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại được.
– Ơ ơ… tôi xin chị thứ lỗi, hắn nói. Tôi đã không giữ được bình tĩnh. Tôi không có ý xúc phạm chị. Suốt đời, tôi đi biển, chị hiểu cho… Tôi chỉ quen nói chuyện với đàn ông… Bây giờ tôi tìm lại được cái rương… và tôi muốn giữ!
Cơn nóng giận của ông thủy thủ râu đột ngột dịu đi. Phần mình, thím Mathilda cũng bình tĩnh nhanh lại. Thím chỉ cái rương gỗ tếch.
– Nếu cái rương này của ông, thím nói, thì tại sao lại nằm ở đây?
– Tôi bị ăn cắp, thưa chị, Java Jim nhanh miệng trả lời. Một tên vô lại đã lấy cắp của tôi cách đây hai tuần, trên tàu, khi vừa cặp bến San Francisco. Tên khốn nạn đó đã bán lại cho một người ngay tại kè, người này đã gửi rương đến đây trước khi tôi kịp lần ra dấu vết. Tôi đến để lấy lại tài sản của mình.
– Thật ra… thím Mathilda phân vân bắt đầu nói.
Bob vừa mới mở rương ra, chỉ một cái tên khắc bên trong.
– Có cái gì ghi trong đây!… Argylll Queen… Có phải tên tàu của ông không, ông Java?
– Không cậu à, Java Jim trả lời. Cái rương này xưa lắm. Suốt mấy năm, chắc là nó đã qua tay khoảng năm chục người. Khi tôi mua ở Singapo, cái tên này đã khắc dưới nắp rương.
– Tôi mới nhận được hôm qua thôi, ông Acres giải thích. Của ông Walt Baskin, ở San Francisco, gởi cho tôi. Có thỏa thuận là ông ấy sẽ gởi cho tôi một lô đồ phương Đông cho Viện bảo tàng. Khi quyết định đóng cửa viện bảo tàng đột xuất, tôi quên hủy đơn đặt hàng này.
– Tôi sẵn sàng trả giá khá cao cho cái rương này, Java Jim nói.
– Thì… chắc là cái rương của anh thôi, thím Mathilda nói. Ông cứ trả đúng giá cho ông Acres và…
Tiếng kêu của Bob ngắt lời thím. Ngay lập tức, có tiếng cạch vang lên… một cái gì đó giống như tia chớp bay qua trong không khí và kêu rít… xém trúng tai Hannibal, rồi cắm vào bức tường, phía sau lưng Hannibal.
Nguy Hiểm Quá Khứ Và Nguy Hiểm Hiện Tại
Ngay lúc đó, không ai động đậy. Con dao găm – bởi vì tia chớp đã hiện ra thành một con dao găm! – vẫn còn rung, mũi dao cắm vào tường. Thím Mathilda là người đầu tiên phản ứng.
– Hannibal! Thím kêu. Cháu có bị thương không?
Hannibal lắc đầu, đôi chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống ghế. Thám tử trưởng vừa mới cảm thấy ngọn gió của thần chết bay ngang qua.
– Ai ném cái này? Ông Acres xúc động la lên và nhìn xung quanh.
– Kh… không có ai ném vũ khí này hết! Bob cà lăm. Nó bắn ra thẳng từ cái rương này.
Ông Acres cúi xuống cái rương.
– Trời ơi! Ông thốt lên. Xem này! Ngăn mật… đây… tuốt dưới đáy! Chắc là Bob đã chạm phải cơ cấu điều khiển phần mở… một cái lò xo giấu trong đó. Vũ khí đã được giải phóng. Đây là cái bẫy trộm!
– Để đâm bất cứ ai lục lạo trong cái rương này! Peter nói tiếp.
Thím Mathilda bước thẳng đến Java Jim.
– Nếu cái bẫy quỷ quyệt này là tác phẩm của ông, tôi thề là tôi sẽ…
– Không, không! Người đàn ông phản đối. Tôi nói đến nguy hiểm mà không hề biết là có cái cơ cấu mắc dịch này.
– Cháu nghĩ ông ấy nói thật, Hannibal đột ngột tuyên bố.
Hai má Hannibal đã hồng hào trở lại. Cậu nhổ con dao ra khỏi tường và nhìn kỹ lưỡi dao:
– Đây là con dao vùng Châu Á. Có lẽ của Ấn Độ. Chắc là cách đây khoảng một thế kỷ, bọn hải tặc đã thiết lập cái bẫy này.
– Hải tặc à? Bob lập lại.
Mắt long lanh vì tò mò, Hannibal cúi xuống rương để xem ngăn mật.
– Đúng rồi! Hannibal đắc thắng reo lên. Lò xo được chế tạo thủ công và bị sét hết rồi. Cái bẫy nhằm bảo vệ đồ vật quý giá chứa trong rương. Công việc thủ công của hải tặc Java hay Mã Lai.
– Java, giống như Java Jim! Bob nhận xét.
Mọi người xúm nhau nhìn thủy thủ râu.
– Ê! Từ từ thôi! Ông thủy thủ nói. Java Jim chỉ là bí danh người ta đặt cho tôi lúc còn trẻ, vì tôi đã sống trên đảo Java. Tôi có biết gì về hải tặc đâu!
Peter lầu bầu:
– Còn mình, mình không biết Java nằm ở đâu nữa.
– Java là một hòn đảo lớn, thuộc Inđônêxia, Hannibal giải thích, cũng giống như Sumatra, Tân Guinê, Borneó và hàng ngàn đảo nhỏ khác nữa. Hiện Inđônêxia là một Quốc Gia độc lập, nhưng hồi xưa là thuộc địa của Hà Lan. Thời ấy, Inđônêxia gồm hàng trăm vương quốc nhỏ do mấy vua Sultan cai trị, mấy vị vua Sultan này không ngần ngại biến mình thành hải tặc.
– Giống như Râu đen hả? Peter hỏi. Đi lại bằng thuyền buồm, có súng đại bác và lá cờ hình đầu lâu hả?
– Không hẳn vậy, Hannibal trịnh trọng nói như đang diễn thuyết. Đó là thuộc tính của hải tặc phương Tây. Râu đen là người Anh mà, cậu nhớ chứ! Hải tặc phương Đông không có thuyền to, không treo cờ đầu lâu và hiếm khi có đại bác. Đó chỉ là những người dân bản xứ sống trên hàng ngàn đảo, trên sông trong làng, luôn rình rập và tấn công những chiếc tàu Âu hay Mỹ, bằng cách cho hàng ngàn người leo lên tàu. Mấy chiếc tàu này đi mua gia vị, trà, lụa tơ tằm và chở những bao vàng bạc để thanh toán tiền hàng. Bọn hải tặc chiếm đoạ