
nóng như lửa đốt, phải hít bụi và khói xăng xe, không bằng tìm một nơi mát mẻ để nghỉ ngơi.
Hoài Thương vừa chạy qua cửa siêu thị, ba người đàn ông cũng đuổi kịp đến nơi. Ba người liếc mắt nhìn nhau, lưỡng lự trong giây lát, vì nghĩ nhiệm vụ là trên hết, họ không thể để cho Hoài Thương chạy thoát, nếu không họ khó bề mà ăn nói với Bách Khải Văn, đã quyết định theo Hoài Thương đi hẳn vào trong.
Trong siêu thị có rất nhiều người, việc một cô gái nhỏ nhắn, mặc quần jean, áo len cộc tay, chạy huỳnh huỵch trên nền gạch men, và ba người đàn ông mặc vét đen, vóc dáng cao to đuổi theo phía sau, khiến họ liên tưởng đến cảnh xã hội đen đang bắt bớ người vô cớ. Nếu Hoài Thương là một người con trai, sẽ có rất nhiều người lầm tưởng một tổ chức giang hồ nào đó đang tiến hành thanh lý nội bộ.
Hoài Thương chạy lên thang máy bộ, ba người đàn ông không dám lơ là, cũng đi theo Hoài Thương lên tầng thứ hai.
Hoài Thương đã mệt đến nỗi hai chân bủn rủn, cả người rệu rã, có cảm giác như đang phải đeo một khối đá ngàn cân trên hai vai.
“Thật là mệt chết người, bọn đàn ông xấu xa kia không thể để cho mình nghỉ ngơi một chút được sao ? Trong này rõ ràng là mát mẻ hơn ngoài trời kia mà, tại sao bọn họ một chút cũng không cảm kích lòng tốt của mình, còn cố chấp muốn đuổi theo mình mãi, chẳng lẽ ngay cả một chút đạo lý, họ cũng không hiểu được ?”
Hoài Thương vừa chạy vừa mắng thầm ba người đàn ông cao to, nhưng có óc như quả nho kia. Đã là người phải biết co giãn, phải biết tận hưởng cuộc sống chung quanh mình chứ, suốt ngày đuổi bắt và đánh nhau với người khác thì có gì hay ?
Hoài Thương chưa bao giờ thấy yêu căn phòng thoáng mát và yên tĩnh của mình đến thế. Hic, đúng là xui tận mạng, không biết chị hai đã an toàn chạy thoát khỏi tay bọn chúng chưa, hay là cũng đang bỏ chạy một cách thê thảm và chật vật như mình, xem ra không thể sống lâu trên đất Hồng Kông này nữa, phải tính cách quay trở về Nước, khi nào biển yên sóng lặng, rồi lại bay sang đây sau.
Hoài Thương chạy về hướng khu vực bán quần áo nam dành cho khách VIP của siêu thị trên lầu hai. Tuy không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng tâm trạng đang rối bời, đang bỏ chạy trối chết, Hoài Thương không định hướng được đường đi, chỉ biết chạy theo bản năng của mình, cố gắng duy trì một khoảng cách an toàn với ba người đàn ông đang bám theo sát gót phía sau.
Hoài Thương chạy vọt vào cửa hàng bán quần áo.
“Này cô.” Một nhân viên nữ trong bộ âu phục màu đen, vội vàng tìm cách ngăn cản không cho phép Hoài Thương bước vào.
Đây là khu vực khách VIP, chỉ có khách hàng quen biết và có thẻ mới được vào, lượng khách tuy ít nhưng buôn bán vẫn rất lời, thậm chí lời hơn gấp nhiều lần số lượng quần áo bình thường được bán ra.
Hoài Thương không để ý đến cô nhân viên, đứng khựng giữa cửa hàng, nghiêng ngó xung quanh.
Cửa hàng quần áo ?
Mắt Hoài Thương sáng lên, có quần áo có nghĩa là có thể cải trang thành một người khác. Không dám chần chờ, Hoài Thương rảo bước thật nhanh, đi sâu vào trong cửa hàng, vừa đi vừa cẩn thận nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa kính.
Ba người đàn ông đúng là ba tên hung thần ác sát, bám theo Hoài Thương không rời. Hoài Thương vừa trốn vào trong cửa hàng, họ cũng đã tìm đến tận cửa.
Cô nhân viên buồn bực nhìn Hoài Thương vô tư xâm nhập vào cửa hàng do mình quản lý, mà không có một chút áy náy nào. Chưa kịp thể hiện ý kiến của mình, đã bị khí thế hùng hổ của ba người đàn ông dọa cho sợ hãi.
Hôm…hôm nay là ngày gì a ? Tại….tại sao bọn xã hội đen có thể lộng hành, không để ý đến pháp luật thế này ? Giữa ban ngày ban mặt mà bọn chúng cũng dám bắt bớ người khác ?
Trong khi cô nhân vừa nơm nớp lo sợ nhìn ba người đàn ông, vừa run rẩy nghĩ thầm trong đầu, ba người đàn ông tiến hành tra hỏi cô nhân viên.
“Có thấy một cô gái mặc một chiếc quần jean và một chiếc áo len cộc tay chạy vào đây không ?” Người vệ sĩ có giọng nói hơi khàn hỏi cô nhân viên.
Cô nhân viên nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, mặc dù không muốn trở thành một kẻ bất lương, tiếp tay cho bọn người xấu bắt cóc cô gái kia, nhưng….ô…ô…cái mạng nhỏ này còn sống yên được không khi bọn chúng phát hiện ra mình đang lừa bọn chúng ?
Cô nhân viên đấu tranh nội tâm dữ dội, một lát mới dám ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: “Tôi…tôi…”
Người vệ sĩ kia như nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu cô nhân viên, ôn hòa nở một nụ cười, hạ giọng trấn an cô gái trẻ: “Cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải là người xấu, cô gái đó là tiểu thư của chúng tôi. Chỉ vì cô ấy ham chơi, hay chạy nhảy lung tung, chúng tôi được ông chủ giao cho nhiệm vụ phải bảo vệ cô ấy và mang cô ấy trở về nhà.”
Cô nhân viên nghi hoặc nhìn ba người đàn ông mặc vét đen. Ban đầu, cô nhân viên không mấy tin tưởng, nhưng thấy cách ăn nói rất hợp tình hợp lý, hiểu lý lẽ của họ, hơn nữa cách cư xử cũng hết mực đứng đắn, hiểu lễ nghi, không dùng bạo lực để bức ép mình, cô gái dần dần tin tưởng bọn họ là vệ sĩ riêng của cô gái vừa chạy vào cửa hàng lúc nãy. Vì thế, cô nhân viên biến ngay thành một công dân tốt bụng, nhiệt tình chỉ chỗ trốn của Hoài Thương cho ba ngườ