
ình như không ẩn chứa trêu đùa.
“Cha, con…” Cảnh Tô vội vàng giải thích, cô không muốn bị cha hiểu lầm, ban đầu cô kiên quyết cắt đứt quan hệ với nhà họ Cảnh như vậy, trước khi trở về cô đã sớm chuẩn bị kỹ càng, về nhà là con đường muôn vàn khó khăn.
“Được rồi, đi lên cất đồ rồi xuống chơi cờ với ba.” Cảnh Tô nhẫn nhịn nước mắt, gật đầu một cái.
“Cha, con đều nhớ ra tất cả!” Cảnh Tô nhận lấy vali hành lý trong tay quản gia, quay đầu về phía Cảnh Thái Sinh nói một câu như thế.
“Nhớ ra là tốt rồi!” Ông cúi đầu, tiếp tục xếp bàn cờ.
“Thật tốt quá, nhị tiểu thư, bây giờ bệnh gì của lão gia cũng tốt lên!” Quản gia vui mừng nói, thỉnh thoảng quan sát sắc mặt của Cảnh Thái Sinh.
“Ông nói thật nhiều!” Cảnh Thái Sinh lung túng mắng nhẹ một tiếng.
Trong lòng Cảnh Tô ấm áp không ít, về phần những chuyện quá khứ trước kia đã qua rồi, hiện tại cha cũng buông xuống, vì sao cô không bỏ được đây?
Cảnh Tô mặc quần áo ở nhà, có chút gò bó ngồi ở trước mặt Cảnh Thái Sinh, sau khi cô mất trí nhớ, cô nhớ mình chưa từng dùng vẻ mặt ôn hòa khi ở chung một chỗ với cha.
“Đã nghĩ thông suốt, muốn về nhà rồi hả?” Cảnh Thái Sinh chậm rãi suy nghĩ, nhẹ nhàng đặt một quân đen.
Cảnh Tô cầm quân cờ trắng, bây giờ quân trắng bị ép sát từng bước, thoạt nhìn không còn đường thoát.
“Dạ, cha, con muốn về nhà!” Cảnh Tô để xuống một quân cờ tại một chỗ không ngờ đến, quân cờ trên bàn bởi vì tình thế thay đổi cũng phát sinh biến hóa.
“Vậy con có biết, về nhà hao tổn hơi sức lớn hơn mấy phần không?” Quân đen một bước chặt đứt đường sống của quân trắng.
Quân trắng không còn cách nào, chỉ đành phải bí quá hóa liều, tìm đường sống trong cõi chết.
“Quyết định?” Nhìn quân cờ giống như nhìn người, Cảnh Thái Sinh muốn dùng bàn cờ này nói cho Cảnh Tô, muốn trở về nhà họ Cảnh, tiếp theo chính là phải đối mặt với ‘chỗ chết’.
Quân trắng lại đi một bước, lỗ mãng đấu tranh với rất nhiều quân đen để tìm ra một con đường máu.
“Được, nếu như vậy, cha xem con làm như thế nào khiến nhà họ Cảnh cải tử hồi sinh!” Cảnh Thái Sinh nói ra những lời này, dĩ nhiên là đang tuyên bố mối nguy bây giờ của Cảnh Thái Lam.
“Cha, ý của cha là?”
“Aish, phương thuốc bí truyền của Cảnh Thái Lam bị mất đi, bây giờ Cảnh Thái Lam cố gắng dựa vào trữ hàng để chống đỡ, nếu một tháng này không đưa vào sản xuất, Cảnh Thái Lam sẽ không còn tồn tại!” Ánh mắt Cảnh Thái Sinh mê mang, ông làm việc cả đời ở Cảnh Thái Lam, nếu thật sự sụp đổ, vậy thứ để ông chống đỡ cũng không còn.
“Bài thuốc bí truyền mất đi?” Cảnh Tô tự mình lẩm bẩm, “Không phải bài thuốc bí truyền vẫn luôn ở chỗ con sao? Làm sao sẽ mất đi?”
Cảnh Thái Sinh dĩ nhiên là không có nghe được nửa câu sau của Cảnh Tô, bởi vì một âm thanh lớn hơn chặn lại âm thanh của cô.
“Ông xã, ông xã, anh hãy cứu Linh Linh đi! Em xin anh hãy cứu Linh Linh!” Bây giờ Thẩm Xuân Linh cũng không có một chút thong dong ưu nhã, bà ta quỳ gối trước mặt Cảnh Thái Sinh, nắm lấy bắp chân Cảnh Thái Sinh cầu xin, khóc lóc, búi tóc vốn được búi cao quý, hiện tại lại bởi vì chạy chậm mà tóc rơi tán loạn. Trang dung tinh xảo cũng bởi vì nước mắt mà phá hư phần mỹ cảm kia.
“Nó thế nào?” Cảnh Thái Sinh không để ý tới người phụ nữ kia mà tiếp tục đánh cờ, Cảnh Tô cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua người mẹ của cô, tiếp tục đánh cờ với cha.
“Linh Linh, nó sắp chết, anh hãy đi cứu nó đi, chỉ có tủy xương của anh mới có thể thích hợp với Linh Linh!” Thẩm Xuân Linh tập trung tinh thần trên người chồng mình, cũng không còn lo lắng ông đang đánh cờ cùng ai.
“Bà nhất định muốn tôi đi bệnh viện sao?” Cảnh Thái Sinh cầm quân cờ đen trên tay, giơ thật cao, giống như là đang tuyên bố hình phạt, thật lâu sau, “Vậy thì tốt, vậy tôi sẽ đi theo bà tới bệnh viện một chuyến!”
Trái tim lơ lửng của Thẩm Xuân Linh rơi xuống đất, hiện tại chỉ có thể cho ông biết bệnh tình của Cảnh Linh, quyền thế gì cũng có thể trở lại, nếu không có người thì sẽ không có gì, bà ta chỉ có một người con gái duy nhất.
Từ trên mặt đất, Thẩm Xuân Linh mới nhìn thấy Cảnh Tô ngồi đối diện Cảnh Thái Sinh.
“Cô… cô, sao cô trở lại?” Nói liên tục ba chữ cô, Thẩm Xuân Linh nhìn Cảnh Thái Sinh, khuôn mặt không thể tin.
“Làm sao anh có thể để cho Cảnh Tô trở lại?” Bà ta chỉ vào Cảnh Tô chất vấn Cảnh Thái Sinh.
“Nó là con gái ruột thịt của bà!” Cảnh Thái Sinh cố ý nhấn mạnh chữ ‘con gái ruột’, ánh mắt Thẩm Xuân Linh né tránh.
“Em… em, ông xã, Cảnh Tô là ra nhiều chuyện có lỗi với nhà họ Cảnh, em cảm thấy chỉ có đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Cảnh mới là tốt nhất, bây giờ em chỉ có một người con gái là Linh Linh!” Trong lời nói của Thẩm Xuân Linh đầy xúc phạm, đại nghĩa diệt thân.
“Nói như vậy, đương gia chủ mẫu nhà họ Cảnh là muốn tước hiệu mẹ chồng, đại nghĩa diệt thân à?” Lời nói của Cảnh Thái Sinh mang theo chút châm chọc, Thẩm Xuân Linh làm mấy chuyện này, ông đều biết, chỉ là không đi chọc phá mà thôi.
Thẩm Xuân Linh dẫu có ngu nữa cũng không dám lỗ mãng, bà ta yên lặng không dám nói nữa.
“Còn đứng đó làm gì? Không phải muốn đi bệnh viện cứu Linh Linh của bà à? Mau đi chuẩn bị xe con cho t