
về. Người của nhà họ Tư, ba cô đang kiêng kỵ gì vậy.
“Dì Chu, dì rót cho con ly nước đi!”
“Dạ, được!”
Cảnh Tô mới vừa uống hết nước, thì nhìn thấy bộ dạng cảu dì Chu như đang muốn nói gì đó, nhưng mà lại do dự không dám mở miệng, trong bụng tò mò một hồi.
“Dì Chu, sao vậy?”
“Nhị tiểu thư ~ có chuyện rồi, tôi không biết có nên nói với cô hay không nữa!” Ấp a ấp úng, là có việc khó gì sao? Cảnh Tô suy đoán.
“Thì sao, dì cứ nói!”
“Nhị tiểu thư, cô xem, hôn sự của cô mà cũng mua được, buổi tối đại tiểu thư sẽ dẫn bạn trai trở về, cô xem, cô cứ an tâm đi, cậu ta cũng chỉ là một người đàn ông, đi rồi sẽ qua thôi, nếu cậu ta thích đại tiểu thư, cô cũng không cần khổ sở đâu!”
Trong đầu Cảnh tô chỉ có một câu, hôn sự của cô mà cũng mua được, câu nói kế tiếp, Cảnh Tô đang sửng sốt nên không hề nghe thấy gì.
Bị bán? Đây là chuyện sớm hay muộn, không phải sao? Con gái đối với ba cô mà mà nói, chính là lợi thế để buôn bán.
Đột nhiên cô có chút hối hận, lúc đầu tại sao cô lại không vào Cảnh Thái Lam, nói như vậy, hôn sự của mình còn có thể do mình tự làm chủ?
Trước đây không lâu cô vừa đọc một quyển sách, một cô gái mười sáu mười bảy tuổi để mặc cho ba mình bán đi, trở thành gái hồng lâu. Cô đưa tay lau lau cái túi da, bây giờ ba cho cô cho mình lựa chọn đối tượng đính hôn cũng chỉ vì muốn được tiếng tốt mà thôi.
“Nhị tiểu thư, cô đừng buồn nữa!” Dì Chu nhìn gương mặt đầy tâm sự của Cảnh Tô, cho là cô vì chuyện buổi tối mà khổ sở.
“Dì Chu, con không sao!” Cảnh Tô nhìn dì Chu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Nhị tiểu thư, tốt nhất cô nên nghỉ ngơi thật tốt đi! Tôi đi xuống làm việc đây!” Dì Chu nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng Cảnh Tô.
‘ Mình phải làm gì đây? ’ Cảnh Tô vô lực hỏi.
Nằm trên giường cho tới trưa, Cảnh Tô nghĩ đến nát óc cũng không biết nên làm thế nào? ‘ Tìm mẹ sao? ’
Cô xuống giường, định đi tìm mẹ của mình.
Đúng lúc đi ngang qua thư phòng, bên trong truyền đến giọng nói.
“Mẹ, hôn sự của Cảnh Tô, đã được an bài rồi!”
“Ba con làm chủ là tốt rồi!”
“Mẹ không hỏi thăm thử sao, nó gả cho nào?”
“Gả cho ai, thì là do phúc phần của nó!”
“Mẹ, Cảnh Tô là con gái của mẹ mà”
“Nói bậy, con gái của mẹ chỉ có mình con!”
Vốn không nên ôm hy vọng gì , không phải sao? Cô xoay người rời đi, bóng lưng cô rời đi vừa lúc bị Cảnh Linh đi ra ngoài thấy, chị ta vội vàng tiến vào thư phòng.
“Mẹ, mới vừa rồi con thấy Cảnh Tô ở ngoài, không phải là nó đã nghe được chuyện chúng ta nói rồi chứ?”
“Đừng lo lắng, nó chẳng nghe được gì đâu? Nhiều lắm thì nghe được chuyện hôn sự của nó, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta đâu!”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
“Con đó nha, buổi tối đem Tử Dương về gặp ba con là tốt rồi!”
“Ừm!”
Đối với Hàn Tử Dương, Cảnh Linh là thích thật. Không nói đến việc cô thích bề ngoài của Hàn Tử Dương, gia thế cũng là thượng thừa. Ai mà không biết, nhà họ Hàn có bất động sản ở Hải Thiên là có thêm một nữa gian sơn này rồi. Kết thân với nhà họ Hàn là có thể củng cố địa vị của mình ở nhà họ Cảnh này, còn có thể tống cổ Cảnh Tô ra khỏi nhà họ Cảnh này, tối nay chắc sẽ có màn kịch hay lắm đây.
Chương 7: Dạ Tiệc
Màn đêm rơi xuống, lại là lúc nhà họ Cảnh gia bắt đầu lên đèn.
Hàn Tử Dương tới, đi cùng với ba mẹ anh ta.
“Tỗng giám đốc Hàn, ông đã đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!”
“Tổng giám đôc Cảnh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Ái chà, vẫn khách khí như thế, qua tối nay đều là người nhà cả rồi !” Thẩm Xuân Linh ở một bên dịu dàng cười nói.
Những lời này khiến cho Cảnh Tô vừa mới xuống lầu liền đứng khựng lại, lùi bước sao? Cô khẽ nhíu mày một cái, dù sao cũng nên đối mặt. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô tiếp tục xuống lầu.
Tối nay, Cảnh Tô mặc một cái váy dài màu trắng, chiều cao 165cm làm lộ cái váy ra ngoài. Mái tóc dài của cô được vấn đến sau ót, cô không thích trang điểm, luôn xuất hiện trước mọi người với dáng vẻ tự nhiên như vậy.
Cô nhanh chóng đi tới phòng khách, mắt cha Hàn liền tỏa sáng.
“Đây chính là Cảnh Linh phải không?” Ngón tay của ông ấy chỉ vào Cảnh Tô, làm Cảnh Thái sinh có chút lúng túng.
” Xin chào, Bác trai, con là Cảnh Linh!” Từ ngoài cửa tiến vào Cảnh Linh thấy cha Hàn hỏi như thế, trong bụng một hồi khó chịu. Nắm lấy tay cha hàn, tự giới thiệu về mình .
Không biết sao, cha Hàn vì hành động đó mà vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Ừm!” cha Hàn chỉ nhàn nhạt gật đầu, lúc này cha Hàn mới nhướng mày lên. Hôm nay, Cảnh Linh mặc một bộ váy đỏ chót, trang điểm xinh đẹp, ấn tượng đầu tiên của cha Hàn về người con dâu này là không hề thích chút nào.
Nhưng người đang vui vẻ như Cảnh Linh thì làm gì chú thấy chuyện này? Nắm chặt lấy tay của cha Hàn, cô ta quay lại kéo Hàn Tử Dương qua.
“Ba, đây là Tử Dương ~” lúc này Cảnh Linh ngược lại không có chút nhuệ khí như lúc ở trên thương trường, là là bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng.
“Tốt tốt, Tử Dương quả nhiên là nhân tài mà!” Cảnh Thái sinh quan sát Hàn Tử Dương một phen, trong lòng hết sức khen ngợi, người đàn ông này rất xứng với nhà họ Cảnh cũng như rất xứng với Cảnh Linh.
“Quản gia, phân phó mọi người, khai tiệ