Duck hunt
Vợ ơi chào em (MinYeon)

Vợ ơi chào em (MinYeon)

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211194

Bình chọn: 7.00/10/1119 lượt.

ghĩ, vừa rồi ánh mắt Kang Min Kyung nhìn cô hình như có một chút bất hảo, hay đó chỉ là ảo giác của cô thôi?

CHƯƠNG 52: …

Trong nhà IU , Ji Yeon ngồi trên sô pha, vừa gặm táo vừa thờ ơ cầm điều khiển từ xa đổi kênh.

“Đại thần thật tốt với cậu, cách thức lên sân khấu của các cậu trong lễ đính hôn của Seung Ho đúng là tuyệt đỉnh.” IU ngồi xuống bên cạnh Ji Yeon, trên mặt đắp một lớp mặt nạ hỗn hợp gì đó, nhìn thấy thứ chất dính màu đen kia, Ji Yeon ghét bỏ dịch sang bên cạnh.

“Ánh mắt gì đấy.” IU nhìn thấy vẻ mặt của Ji Yeon, trợn trừng mắt: “Tớ đang nói chuyện với cậu đấy, có biết không hả.”

“Ừ, nghe thấy rồi, cách thức lên sân khấu của tớ và đại thần rất đỉnh, rồi sao nữa?” Ji Yeon gật đầu, chuyển kênh ti vi về kênh tổng hợp, tiếp tục răng rắc gặm táo.

“Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy?” IU chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc vào trán Ji Yeon: “Người ta vì cậu mới làm như vậy, cậu đừng có vô tâm thế được không?”

Ji Yeon bị chọc đến mức đầu ngửa ra sau, toàn thân nằm thẳng lên ghế sô pha: “Ai bảo tớ vô tâm?” Cô thoáng ngừng lại, dường như đang nghĩ đến một số chuyện làm người ta không hài lòng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại thái độ bình thường.

IU không phát hiện ra sự thay đổi trong nháy mắt đó, tiếp tục lảm nhảm với Ji Yeon rằng người yêu tốt khó tìm thế nào, người chung thủy lại biết cách chăm sóc thì sắp thành sinh vật trong sách đỏ.

Khi IU đang thao thao bất tuyệt, điện thoại của Ji Yeon đặt trên bàn uống nước vang lên, IU rất tự giác ngậm miệng lại, đứng dậy đi vào trong phòng.

“Hyo Min à, chuyện gì vậy?”

Trước khi đóng cửa lại, IU nghe được một câu như vậy, cô lập tức cười cười, không phải mỗi người đều giống Seung Ho, Ji Yeon hẳn sẽ lựa chọn tin tưởng một lần nữa.

Nửa giờ sau, IU từ trong phòng đi ra, thấy Ji Yeon ôm một cái gối, ngồi xem tivi, cô không nhịn được mà pha trò: “Mới nửa ngày không gặp mà Park đại thần đã nhớ cậu rồi à?”

“Nói bậy bạ gì đấy.” Ji Yeon mặt mày rạng rỡ, nhưng khi nhớ tới Hyo Min nói cuối tuần này hai người cùng đi gặp bố mẹ chị là trong lòng lại có chút căng thẳng.

“Cười vui vẻ như vậy, có chuyện gì tốt à?” IU hỏi.

“Chị ấy bảo tớ cuối tuần này cùng chị ấy về nhà.” Ji Yeon vặn vẹo cái gối ôm: “Cảm giác hơi là lạ.”

“Đã đến mức con dâu xấu xa gặp bố mẹ chồng rồi á?” IU cảm thán, không hổ là đại thần, tác phong làm việc đúng là rất quyết liệt.

Ji Yeon liếc mắt khinh thường, đứng dậy đi vào phòng bếp bưng nồi canh đã hầm xong ra: “Này, tiểu thư, tôi làm cho ngài canh vịt hầm đây.”

“Cảm ơn, bạn yêu của tớ.” IU dùng vải lót nhấc vung nồi lên, một mùi thơm ngào ngạt phả vào mặt, múc một thìa nếm thử, mùi vị không tệ.

“Thường ngày làm việc phải chú ý nghỉ ngơi.” Ji Yeon thấy cô nàng uống rất vui vẻ cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ: “Tớ cũng phải về đây, ngày mai còn phải đi làm.”

“Để tớ lấy xe đưa cậu về.” IU cũng không níu giữ, đặt cái thìa xuống định đi lấy chìa khóa xe.

“Không cần, cậu vừa ốm dậy, đừng đi lại nhiều.” Ji Yeon ngăn IU lại: “Đúng lúc Hyo Min bàn chuyện làm ăn ở gần đây, tớ bảo chị ấy tiện đường tới đón.”

Nhìn dáng vẻ ân cần của Park đại thần, có khi từ phía Đông thành phố tới phía Tây thành phố nhất định cũng được coi là tiện đường. IU không nói gì nữa, dùng ánh mắt tiễn Ji Yeon tới cửa, sau đó nghe cạch một tiếng, cửa được đóng lại. Cô đi tới bên cửa sổ vén rèm lên, một hai phút sau, ngay khi Ji Yeon vừa xuất hiện dưới lầu, một chiếc xe màu đen đã ngừng lại ngay trước mặt Ji Yeon.

Cô gái trên xe bước xuống, giúp Ji Yeon mở cửa rồi mới trở lại vào trong xe, không bao lâu sau, xe lại ra khỏi tiểu khu.

CHƯƠNG 52: … (2)

IU nhìn chiếc xe càng ngày càng xa, cười cười, ngồi lại sô pha, tiếp tục uống canh vịt.

Trong xe, Ji Yeon có chút lo lắng liếc nhìn Hyo Min: “Cuối tuần này thật sự phải đi gặp bác trai bác gái à?”

Xe dừng lại trước vạch đèn đỏ, Hyo Min nhìn vẻ mặt lo lắng của Ji Yeon, cười vô cùng bao dung: “Nếu em không ngại, chúng ta có thể trở về ngay hôm nay.”

Ji Yeon vội ho một tiếng, dời ánh mắt khỏi Hyo Min: “Đèn xanh rồi, chị mau lái xe đi!”

Đối với hành động giận dỗi của Ji Yeon, Hyo Min rất nể tình mà không cười ra tiếng.

Kiểu muốn cười mà không cười này của Hyo Min rất thành công khiến cho Ji Yeon liếc mắt lườm một cái.

“Em đừng lo lắng, bố mẹ chị đều là người rất dễ gần, lần trước bọn họ cũng gặp em rồi, đều rất thích em.” Hyo Min tốt bụng trấn an: “Gần đây chị gọi điện cho bọn họ, bọn họ cũng thường hỏi về em, còn nói đem con dâu của bọn họ về sớm một chút.”

“Ai là con dâu của nhà chị chứ?!” Ji Yeon cảm thấy hai gò má mình nóng lên, quay đầu sang hướng khác, tim đập nhanh hơn một chút, con dâu gì chứ…

Ban đêm, Ji Yeon ngủ mơ, đột nhiên một củ khoai tây mọc ra hai chiếc răng nanh kêu cô là con dâu, khiến cô sợ đến mức giật mình tỉnh lại, trùm chăn kín đầu, đều tại tên khốn Hyo Min kia nói bậy bạ con dâu gì đấy làm cô nửa đêm gặp ác mộng, thật kinh khủng.

Sáng sớm tỉnh lại, viền mắt có hai vết thâm quầng mờ mờ, Ji Yeon soi gương, thở dài, xuống lầu, đi nhờ tài xế Hyo Min đi làm. Hiện giờ rất nhiều người tro