Polly po-cket
Vợ ơi chào em (MinYeon)

Vợ ơi chào em (MinYeon)

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212035

Bình chọn: 8.00/10/1203 lượt.

xuất hiện cùng nhau mới là hay nhất.

Ra khỏi toilet, Hyo Min đã sắp xếp công việc xong, hai người cùng nhau xuống lầu, cho đến khi đã ngồi trên xe, Ji Yeon cũng không hỏi chuyện liên quan tới Sunny, giống như Sunny thực sự chỉ là một người bạn học cấp ba bình thường của Hyo Min mà thôi.

Cho tới khi xe dừng dưới lầu, Ji Yeon mới mở miệng nói: “Từ thứ Sáu tới Chủ Nhật tuần này có khả năng em sẽ phải tới thành phố S, kế hoạch cuối tuần của chúng ta có lẽ phải hủy bỏ rồi.”

“Không sao, chuyện của em quan trọng hơn.” Hyo Min khom lưng giúp Ji Yeon cởi dây an toàn, rồi lại hỏi: “Cần chị đưa em tới thành phố S không?”

“Không cần đâu, vé máy bay đã có người đặt giúp em rồi.” Ji Yeon cố gắng không nói cho Hyo Min biết nhiều về chuyện viết tiểu thuyết của mình, cô cảm thấy mặc dù tình cảm hiện tại của hai người đã tốt đẹp hơn nhiều, nhưng chưa đến mức không có gì giấu nhau, đối với Hyo Min, trong lòng cô vẫn có chút bất an.

“Vậy được, em đi đường cẩn thận, có chuyện gì nhớ phải gọi điện cho chị.” Hyo Min cười bao dung, giúp Ji Yeon mở cửa xe: “Lên lầu đi nghỉ sớm một chút.”

“Vâng, chị cũng nghỉ sớm nhé.” Ji Yeon xuống xe, xoay người nhìn về phía Hyo Min, đối phương đang mỉm cười ôn hòa, mà trong mắt là tình cảm không hề che giấu.

Ji Yeon thu hồi ánh mắt, cố gắng khống chế trái tim đang đập rất nhanh của mình, hiện giờ, cô chọn cách tin tưởng Hyo Min.

Dù sao tình cảm không phụ thuộc vào chuyện có người khác xuất hiện hay không, mà phụ thuộc vào thái độ của người trong cuộc.

Vì vậy, cô sẽ chờ thái độ của Hyo Min, sau đó sẽ chọn thái độ của chính mình.

CHƯƠNG 38: TÔN TRỌNG TÌNH YÊU

Cô ấy có nghi ngờ hay không, chú ý hay không, yêu mình hay không, đó là tự do của cô ấy, mình chỉ biết mình sẽ không cho cô ấy cơ hội để nghi ngờ, cũng không muốn vì trắc nghiệm tình yêu mà khiến cô ấy chú ý, mình yêu cô ấy, vì vậy không muốn khiến cuộc sống của cô ấy phiền muộn vì mình…

Ngày Hyomin tới tiễn Ji Yeon là môt buổi sáng có mưa, Ji Yeon mặc một chiếc quần jeans sáng màu, trên người mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu, mái tóc bình thường hay cột lên nay đang rủ xuống hai vai, hơi cong cong, đem lại cảm giác thật khác biệt.

Cô nhìn Ji Yeon đi đăng kí, sau đó biến mất sau cánh cửa. Trên đường đi, Ji Yeon luôn luôn nói cười, nhưng Hyomin lại cảm thấy dường như Ji Yeon đang chờ một cái gì đó. Chỉ cần Ji Yeon trở về từ thành phố S sẽ có một kết quả.

Bạn thân của cô từng nói, người thích Ji Yeon nếu thiếu kiên định sẽ vô cùng vất vả.

Trong quá trình theo đuổi Ji Yeon, cô không cảm thấy vất vả, mà chỉ mang theo cảm giác kỳ vọng và thích thú. Càng hiểu về Ji Yeon, cô càng cảm thấy một người con gái như cô ấy thật hiếm có. Trong suy nghĩ của người khác, Ji Yeon có thể là một cô gái kiên cường, không bị tổn thương, nhưng trong mắt cô, Ji Yeon không khác gì những cô gái khác, Ji Yeon chỉ thông minh hơn và hoàn mỹ hơn.

Chị là một nhà tư bản, nhưng ghét một nhà tư bản vì một người phụ nữ mềm yếu mà tổn thương người con gái mà người ta vốn nên bảo vệ, rồi mượn cớ rằng người đó không dễ dàng bị tổn thương.

Thật ra, người như vậy là đáng hổ thẹn nhất, một cái cớ như vậy cũng là một thứ khiến người ta chán ghét nhất. Chính mình chân trong chân ngoài, rồi lại sợ đạo đức và lương tâm lên án, lợi dụng danh nghĩa thiện lương, giao trái tim mình cho một người phụ nữ khác, còn trách người con gái bên cạnh mình quá kiên cường.

Bời vì em quá kiên cường, còn người con gái kia không có chị không thể sống được, vì vậy chị phải chăm sóc cô ấy.

Chị là một nhà tư bản thành đạt nên càng hiểu được suy nghĩ đáng xấu hổ đó của nhà tư bản. Nhưng chị không muốn làm như vậy, người chị yêu cho dù có kiên cường thế nào cũng là người duy nhất trong lòng chị, những người khác dù có yếu đuối, có đáng thương, chuyện đó và chị chẳng liên quan gì, người mà chị yêu, cuối cùng sẽ chỉ có một mình Ji Yeon.

Lái xe rời khỏi sân bay, Hyomin nhận được điện thoại của Sunny, mời cô buổi trưa cùng ăn cơm, cô đồng ý.

Trên máy bay, Ji Yeon ngồi cạnh hành lang dãy bên phải, ở dãy bên trái đối diện có một đôi nam nữ, cô gái trẻ dựa đầu lên ngực người con trai mà ngủ, người con trai cẩn thận đỡ cô gái, tay trái lật một quyển tạp chí, động tác rất nhẹ.

Ji Yeon nhìn thấy hình ảnh như vậy, đột nhiên nở nụ cười, cô luôn tin tưởng sự đẹp đẽ của tình yêu, chỉ hoài nghi tính lâu dài của nó. Nhớ tới vẻ mặt ngập ngừng của Lee Joon khi biết mình sắp tới thành phố S, Ji Yeon không biết nên bất an rằng có cô gái khác chú ý tới Hyomin, hay nên cảm động vì ấn tượng của mình trong mắt những người bên cạnh Hyomin rất tốt.

Lật cuốn tạp chí buồn chán, Ji Yeon chống cằm nghĩ, nếu như khi mình trở về lại nghe thấy tin đồn của Hyomin và người con gái khác thì sao? ( Min ngố ko dám đâu Ji cưng )

Suy nghĩ cẩn thận một lát, lại cảm thấy mình không việc gì phải tự tìm phiền não, sự việc đến cuối cùng, nên thế nào sẽ là thế đó, hiện tại nghĩ nhiều cũng chẳng có mấy ảnh hưởng tới kết quả, là con gái, tốt nhất nên đối xử tốt với chính mình thì hơn.

Một giờ trưa, Hyomin và Sunny ngồi trong một n