
nhà, may mà Thanh đỡ được nếu không mặt mũi nó đã bị xưng húp lên rồi. Thanh cười khúc khích.
_Em của chị giỏi nhưng phải tập đi từ từ, không thể vội vàng được. Mỗi ngày chị sẽ dẫn em đi chơi, chị sẽ dạy em cách đi bộ….!!
Thanh hào hứng.
_Còn bây giờ hai chị em ta đến nhà chị Trang chơi thôi…!!
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Thanh chững lại, vội thò vào túi áo lấy điện thoại di động. Thanh kinh ngạc vì đây là cuộc gọi của mẹ Thanh.
Thanh vui mừng nói.
_Chào mẹ. Bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ…??
Bà Kathy Phạm đang ngồi trong phòng khách ở nhà, bên cạnh bà ông Hoàng đang đọc báo. Bà lo lắng hỏi con gái.
_Ở bên ấy mọi chuyện vẫn ổn chứ hả con…?? Tại sao hôm qua mẹ gọi điện thoại bàn về nhà không được, con đã đi đâu à…??
Thanh chối biến.
_Dạ, hôm qua con bận việc. Mọi việc ở nhà vẫn bình thường…!!
Bà Kathy Phạm nhíu mày.
_Con đang dấu mẹ chuyện gì đúng không…?? Nghe giọng của con mẹ nghi lắm…!!
Thanh bật cười thật to để khỏa lấp đi nỗi sợ hãi ở trong lòng.
_Mẹ chỉ giỏi đoán mò. Con bận bù đầu vào hoạt động hè ở trường làm gì còn thời gian đi quậy phá…!!
_Thôi đi cô nương. Mẹ còn lạ gì tính cách của con nữa. Nếu có nơi nào giữ nổi con quá ba ngày thì đó là hoạt động ngoài trời…!!
Thanh tếu.
_Mẹ giỏi quá, con rất vui vì có một người mẹ có thể hiểu được con gái còn hơn cả người bạn thân…!!
Bà Kathy lăc đầu chịu thua tính hay đùa và hay ăn nói kiểu nước đôi của Thanh.
_Con có hay đi thăm ông bà ngoại không…??
Thanh lễ phép đáp.
_Mẹ bảo làm sao mà con đi, hai hôm trước ông bà đã bay sang bên Đức thăm gì Thoa rồi còn đâu…!!
Bà Kathy ngạc nhiên hỏi dồn.
_Sao ông bà đi con không báo cho mẹ biết …??
_Ông bà dặn là khi nào ông bà sang bên ấy ông bà sẽ nói cho mẹ biết sau. Con tưởng là ông bà đã nói cho mẹ biết rồi nên con không báo…!!
_Thôi được rồi, mẹ không trách con nữa, nhưng mà con nhớ ở nhà phải ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành nếu không mẹ sẽ lôi con sang bên này. Mà tại sao con không muốn đi dụ học….??
Thằng bé bò ra gần cửa, chiếc xe ô tô đồ chơi bị thằng nhóc ném bay ra sân. Thanh sợ hãi hét to.
_Em đừng ra đấy, lại ngã bây giờ….!!
Bà Kathy chói hết cả tai. Bà trợn tròn mắt gắt Thanh.
_Con đang hét ai đấy, con đang ở đâu…??
Thanh vội giải thích.
_Con đang trông hộ con một người bạn. Thằng bé đang bò ra sân, lúc nữa con nói chuyện với mẹ được không…??
_Ừ được, nhanh lên đấy…!!
_Vâng, con biết rồi…!!
Thanh phóng như bay ra trước cửa, Thanh nhấc bổng thằng bé lên, đồng thời véo vào mũi nó.
_Em ngốc vừa thôi, nếu em bị ngã thì sao…??
Thanh nhặt chiếc xe ô tô cho thằng nhóc, một tay bế thằng nhóc, một tay móc điện thoại ra khỏi túi. Thanh gọi lại cho bà Kathy.
_A lô mẹ hả, là con đây…!!
_Con đang trông con hộ ai thế…?? Mẹ nhớ trong số bạn bè của con không có ai lập gia đình cả…??
Thanh nói dối.
_Đây là một người bạn trong tổ công tác ở trường, chị ấy là người trợ giảng cho bọn con. Hè này không có việc gì nên con hay đến nhà chị ấy chơi, hoàn cảnh của chị ấy đáng thương lắm mẹ ạ. Chị ấy phải nuôi con có một mình vì hai vợ chồng chị ấy mới li dị….!!
Thanh nuốt nước bọt đánh ực một cái, Thanh thở dài nói tiếp.
_Nhà chị ấy lại neo đơn nên không có ai chăm sóc cho thằng nhóc khi chị ấy vắng nhà. Con vì thương cảm cho chị ấy nên thỉnh thoảng đến nhà giúp chị ấy trông thằng nhóc…!!
Bà Kathy nghe có vẻ xuôi tai. Bà biết từ lâu rồi Thanh đã ước muốn có được một đứa em cho vui cửa vui nhà nhưng bà không thể sinh đẻ được nữa, nói đúng ra bà không muốn sinh thêm, sau khi sinh Thanh bà cứ lần lữa mãi thành ra đã quá trễ. Bây giờ dù bà có muốn bà cũng không còn khả năng, năm nay bà đã gần năm mươi rồi.
_Con không sợ người ta dị nghị à…?? Dù có thích trẻ con đến đâu con cũng phải giữ ý tứ, đừng để người khác đánh giá con là một đứa tếch toác, ruột để ngoài ra…!!
Thanh nghĩ thầm.
_Khỏi cần mẹ nhắc người ta đã nghĩ con gái mẹ như thế rồi. Tên chiết tiệt kia đã chửu mình, đe dọa mình và coi thường mình. Mình đoán anh ta nghĩ mình là một đứa con gái dễ dãi, nhưng mà thôi sống mà phải để ý đến nhiều thứ quá sẽ rất mệt mỏi, mặc xác anh ta nghĩ mình và coi mình là hạng người gì chỉ cần mình sống tốt và có trách nhiệm là được….!!
Thanh hít vào một hơi thật sâu.
_Vâng con biết rồi. Giá mà mẹ có thể sinh cho con một đứa em thì tốt quá….!!
Bà Kathy đỏ mặt.
_Con im đi, nhớ là không bao giờ được nhắc đến chuyện này nữa. Mẹ không muốn nghe…!!
Thanh nũng nịu.
_Mẹ tưởng chỉ có mình con mong mẹ sinh em bé thôi sao…?? Con nghĩ ngay cả bố cũng muốn….!!
Mặt bà Kathy càng đỏ hơn. Bà nạt Thanh.
_Vớ vẩn, mẹ già rồi còn sinh đẻ gì nữa. Nếu con thích em bé thế, sao con không nghỉ học một năm ở nhà lấy chồng, sinh con rồi đi học tiếp…??
Bây giờ đến lượt Thanh đỏ bừng mặt, Thanh nhìn thằng bé, một ý nghĩ kỳ cục đang hình thành dần trong đầu Thanh.
_Mẹ nói lung tung gì thế, con còn trẻ, con làm sao lấy chồng ở tuổi này. Vả lại con gái của mẹ còn yêu đời lắm, con không muốn dính dáng đến hôn nhân và gia đình đâu. Con sợ tan vỡ và sợ phải đau khổ, tình yêu với con chỉ là địa ngục thôi…!!
Bà Kathy giật mình h