Vợ Nhặt

Vợ Nhặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327503

Bình chọn: 9.5.00/10/750 lượt.

Vợ Nhặt

Thanh và Trang đang ở trong một siêu thị. Thanh bảo Trang.

_Cậu ở đây nhé, mình lên trên kia mua một cây chổi…!!

Trang gật đầu.

_Ừ, cậu đi đi. Nhớ là lúc nào về phải gọi điện cho mình đấy…!!

_Biết rồi…!!

Thanh đi thang máy lên lầu trên, Thanh choáng váng vì ở đây có nhiều thứ để chọn quá. Thanh chỉ sống có một mình nên cũng không cần phải cầu kỳ lắm. Bố mẹ Thanh đã đi nước ngoài được hai năm. Thanh hiện giờ là sinh viên năm thứ nhất, mùa hè này Thanh định đi thăm bố mẹ nhưng do ở trường còn nhiều hoạt động nên Thanh vẫn chưa đi được.

Thanh và Trang là bạn thân từ nhỏ, hai đứa có thể nói thân thiết hơn cả chị em ruột, hai đứa đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện vui buồn trong cuộc sống. Thanh chọn một cây chổi lau nhà có cán màu đen. Thanh thử đi thử lại mấy lần, thấy ưng ý Thanh để nó vào giỏ xe đẩy mua hàng.

Chọn một chiếc cốc màu hồng nhạt, một cái ly bằng thủy tinh trong suốt, một cái bàn chải. Thanh mua thêm một cái bát bằng sứ. Thanh mua để trưng không phải để dùng, mỗi lần đi siêu thị chỉ cần nhìn những món đồ nhỏ xinh Thanh đều mua về nhà, trong tủ kính nhà Thanh đã đầy ắp những món đồ linh tinh kiểu này. Chúng được mua từ những lần Thanh đi du lịch, đi siêu thị hay trên vỉa hè.

Tiếng khóc của một đứa bé làm cho Thanh chú ý. Thanh đẩy chiếc xe đẩy vào một góc, Thanh lần mò theo tiếng kêu của đứa bé. Thanh thấy một bà khoảng năm mươi, năm mươi ba tuổi đang dỗ dành một đứa bé một tuổi. Đứa bé khóc ngặt ngẽo, nó khóc to quá đến nỗi những người xung quanh cũng quay lại nhìn hai người.

Thanh bước lại gần. Thanh quan tâm hỏi.

_Nó bị làm sao vậy hả bác…!!

Người đàn bà giật mình nhìn Thanh, bà ta lắc đầu nói.

_Bác cũng không biết nữa, lúc sáng trước khi đưa nó đến đây bác đã cho nó uống sữa và ăn cháo rồi…!!

Thanh tò mò nhìn đứa bé. Thằng bé có đôi má lúng lính, nước da trắng hồng, đôi mắt đen láy, nhìn nó có thể phán đoán mai sau nó sẽ trở thành một quý ông lịch lãm và đẹp trai. Thanh rất thích trẻ con, do Thanh là con một nên không có cơ hội được chăm sóc em, Thanh dành nhiều thời gian đến trại trẻ mồ côi chăm sóc cho những đứa bé mới sinh và mấy tháng tuổi nên có rất nhiều kinh nghiệm.

Người đàn bà dỗ dành mãi mà thằng bé không nín, bà ta chán nản nói.

_Lẽ ra bác định để nó ở nhà nhưng vì chẳng có ai nên đành mang nó theo cùng…!!

_Bác là gì của thằng bé này…??

Thanh thấy Thanh hơi thọc mạch khi quan tâm đến chuyện đời tư của người ta quá. Thanh vội nói.

_Mong bác thông cảm cháu chỉ buột miệng nói ra thôi, cháu không có ý tìm hiểu đời tư của bác đâu…??

Bà kia lắc đầu.

_Không sao, bác là bảo mẫu của thằng bé này….!

_Bố mẹ của thằng bé đâu ? sao bác không để họ trông nó khi bác đi mua đồ…??

Bà kia im lặng không nói gì thêm nữa. Thanh hiểu bà ấy không muốn tiết lộ chuyện gia đình ông chủ cho một người ngoài như Thanh. Thanh ấp úng nói.

_Bác…bác có thể cho cháu bế nó một chút được không ạ…?

Bà kia nhìn xững Thanh. Chắc bà ta chưa bao giờ gặp phải một đứa con gái nào kỳ lạ như Thanh. Làm sao họ dám giao con của họ cho một người lạ.

Thằng bé nhìn Thanh chằm chằm, đột nhiên đôi tay của nó chìa ra. Thanh kinh ngạc nhìn nó không chớp, ngay cả người phụ nữ cũng thế. Đôi môi nó chúm chím, nó đang đòi Thanh bế nó. Thanh không hiểu tại sao thằng bé lại đòi Thanh bế nó khi Thanh chưa bao giờ gặp nó hay làm quen với nó.

Thanh rụt rè đưa tay ra, rồi nhẹ nhàng nhấc bổng nó lên. Thằng bé bá cổ Thanh và thôi không còn khóc nữa, nước mắt của nó rơi xuống vai Thanh. Thanh bần thần cả người vì cảm giác ấm áp đang dâng lên trong lòng. Người phụ nữ sau một phút định thần lại người, bà ta mới phát hiện thằng bé đang ngoan ngoãn nằm trên tay Thanh. Nó không khóc mà đang cười với Thanh, bà ta không tài nào tin nổi vào mắt bà ta nữa.

Bà ta định bế nó nhưng nó bám diết lấy Thanh không rời, cứ động vào người nó là nó kêu ré lên. Thanh kêu khổ.

_Cháu xin lỗi, cháu không cố ý…!!

Bà ta lắc đầu.

_Không phải lỗi của cháu. Lạ thật tại sao nó lại thân thiết với cháu đến thế, trong khi bác trông nom nó cả tháng nay rồi mà mỗi lần bác bế nó, nó đều kêu toáng lên và hay hờn bác. Trong khi cháu chỉ vừa mới gặp nó, nó lại cho cháu bế nó, cười với cháu, thật khó hiểu….!!

Thanh ấu yếm bảo nó.

_Em phải ngoan để cho bác bế em, không được khóc nữa nhé…??

Đôi mắt thằng bé long lanh nhìn Thanh, nó dụi mặt vào ngực Thanh. Bàn tay nhỏ xíu của nó bám chắc vào áo Thanh. Tự nhiên Thanh thấy gắn bó với thằng bé này, Thanh không muốn rời xa nó.

Thanh muốn biết thằng bé này là con nhà ai, bố mẹ nó ở đâu và làm gì nhưng Thanh ngại không dám hỏi. Thanh lo cho đứa bé, Thanh không biết cảm giác trong lòng là gì nhưng Thanh thấy bứt rứt không yên, một sợi dây vô hình đang gắn kết Thanh với thằng bé.

Thanh đề nghị.

_Bác cứ mua đồ đi, cháu sẽ bế thằng bé theo bác…!!

Bà kia nghi ngờ nhìn Thanh. Bây giờ chuyện bắt cóc trẻ em xảy ra nhiều quá nên làm sao bà ta tin ngay Thanh được. Thanh hiểu nên trấn an bà ta.

_Bác đừng sợ, cháu không phải là người xấu đâu. Cháu biết chuyện này thật khó tin nhưng cháu rất thích trẻ con nên bác


Teya Salat