Old school Swatch Watches
Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215450

Bình chọn: 8.00/10/1545 lượt.

Tuyết lại hỏi.

– Không quan trọng, nhưng cô đừng lo… Hàn gia sẽ nhanh chóng cho người đến cứu chúng ta. – Tú Anh đáp. – Dù cho bọn chúng là ai, đã đụng đến người của Hàn gia… thì có lẽ bọn chúng đã không còn đường quay lại.

– Làm sao họ biết chúng ta ở đâu…- Hạ Tuyết không tin vào Anh Tú.

Anh Tú chưa kịp đáp thì cửa ra vào bật ra, ánh sáng chen nhau xóa tan bóng tối trong phòng. Hai cô gái trẻ tuổi với gương mặt khinh khỉnh bước vào cười nhếch nhìn Hạ Tuyết.

– Bất ngờ chưa, người tới cứu mày không phải là Win mà là một người đàn ông lớn tuổi. Xem ra mày có nhiều mối quan hệ bên ngoài như vậy. – Hồng Ngọc nhìn Tú Anh mà nói.

– Đàn ông lớn tuổi. – Tú Anh nhìn xung quanh. – Còn người nào đến cứu cô ấy nữa sao?

– Là tôi đang nói chú đó, chú già à. – Hồng Ngọc cười lớn.

Tú Anh lần này giận đến muốn bóp cổ con nhãi ranh này, dám nói một người đẹp trai lịch lãm như anh là một người đàn ông lớn tuổi sao, là chú già sao?

– Hai người, vì sao nhắm vào tôi chứ. – Hạ Tuyết nhìn Hồng Ngọc nói. – Không phải lần trước Win đã bỏ qua rồi sao, không phải các người đã hứa sẽ không đụng vào tôi nữa. – Hạ Tuyết nhớ lại chuyện lần trước Win muốn đuổi bọn họ ra khỏi trường nhưng vì bọn họ đã cầu xin anh và hứa sẽ không ức hiếp cô nữa, cộng thêm việc Hạ Tuyết xiu lòng nói giúp nên Win đã cho qua.

– Đừng nhiều lời, xem lần này mày làm sao để thoát được. – Hồng Ngọc đi tới nắm cổ áo Hạ Tuyết. – Tao đã cảnh cáo rồi, mày không xứng với anh ấy.

– Nhưng Win hiện tại là bạn trai của tôi đó. – Hạ Tuyết thật sự không thể kiềm chế được sự tức giận của mình được nữa. – Còn cô, mãi mãi không bao giờ được Win để mắt tới.

– Nếu tao giết mày… chôn vùi mày mãi mãi… xem Win sẽ nhớ mày được bao lâu nhỉ. – Hồng Ngọc đẩy Hạ Tuyết ngã xuống quay về phía chiếc bàn cầm lấy một con dao nhọn bước tới.

Hạ Tuyết nhìn vết lóe sáng của lưỡi dao thì lạnh cả người, nếu cô thật sự chết tại nơi này… cha mẹ cô phải làm sao?

Tú Anh nhìn thấy lưỡi dao trên tay Hồng Ngọc đang từng bước tiến gần về phía Hạ Tuyết, còn Hạ Tuyết cố gắng lùi về phía sau mà tránh né.

– Cô gái, nếu cô giết Hạ Tuyết thì cuộc đời cô xem như cũng chấm hết… chẳng lẽ chỉ vì cô ta mà cô hủy hoại đời mình sao? – Tú Anh nói.

– Chú im miệng lại đi, tôi sẽ xữ lý chú sau. – Hồng Ngọc nhìn Tú Anh nói.

Hồng Ngọc tóm lấy Hạ Tuyết sau đó liền đưa dao kề vào cổ Hạ Tuyết. Hạ Tuyết hoảng sợ sau đó liền ngất đi.

Hoàng Mai từ phía sau bước tới nói nhỏ:” Mai Hoa đã căn dặn đợi cậu ấ đến mới được phép ra tay, cậu không nên làm sai lời cậu ấy.”

Hồng Ngọc nhếch môi cười:” Chỉ đùa vui một chút, xem nó sợ đến ngất đi.”

Sau khi bọn chúng bỏ ra ngoài, Tú Anh cũng đã tự mình cởi được dây trói sau đó nhanh chóng đi tới chổ Hạ Tuyết cởi dây trói cho cô. Nhìn vết cứa trên cổ Hạ Tuyết rỉ máu trong lòng Tú Anh vô cùng xót xa, bản thân anh khi thấy cô gặp nạn chỉ có thể dương mắt nhìn mà không thể làm gì được.

– Hạ Tuyết, Hạ Tuyết. – Tú Anh khẽ gọi.

Hạ Tuyết mở mắt ra, nhìn thấy Tú Anh đang ôm mình trong tay liền ngồi bật dậy rời khỏi tay anh.

– Bọn họ đâu rồi. – Hạ Tuyết nói. – Hồng Ngọc cô ta không giết tôi sao?

– Cô ta bỏ đi rồi. – Tú Anh nói.

– Bọn chúng là nhắm vào tôi, anh hãy nhanh chóng trốn đi. – Hạ Tuyết nhìn Tú Anh nói. – Chuyện này không liên quan đến anh, tôi không muốn anh phải chết oan mạng vì tôi.

– Hạ Tuyết, nếu trốn… chúng ta cùng trốn.

– Thật ra tôi bị bọn họ bắt vì nghĩ tôi là bạn gái của Win. – Hạ Tuyết khẽ rơi nước mắt. – Anh thấy thật buồn cười đúng không? Win làm sao có thể để mắt đến tôi, anh ấy yêu cô Kelly mà.

Tú Anh lau đi giọt nước mắt kia, dùng hai tay đặt lên vai Hạ Tuyết, ánh mắt nhìn cô thâm sâu.

– Hạ Tuyết, em hãy quên Win đi… hãy nhìn về một hướng khác, sẽ nhìn thấy ở đâu đó có một người luôn dõi theo em, và yêu em.

– Yêu tôi? – Hạ Tuyết như không tin vào tai mình.

– Đúng, tôi yêu em… Hạ Tuyết, tôi không muốn nhìn thấy em vì Win mà đau khổ, không muốn em vì Win mà gặp nguy hiểm nữa. – Tú Anh ôm lấy Hạ Tuyết. – Đừng nhìn về phía Win nữa, một lần thôi hãy nhìn về phía tôi.

Hạ Tuyết người như cứng đờ. Ấn tượng đầu tiên gặp Tú Anh chính là đang hôn một cô gái trong Hàn gia, sau khi vào Hàn gia làm việc lại nghe được những tin đồn không tốt về Tú Anh liền chọn cách tránh xa người đàn ông xấu này. Nhưng hôm nay, người đàn ông kia lại nói yêu cô ư, Hạ tuyết thâm tâm vô cùng rối bời.

Tú Anh nhìn vào đôi mắt đầy nước của Hạ Tuyết, sau đó từ từ tiến gần cô thêm một chút. Đôi môi Tú Anh dần dần tiến về hướng môi cô, Hạ Tuyết giật mình đẩy Tú Anh ra xa.

– Tôi… tôi… không thể. – Hạ Tuyết cúi mặt nói.

– Không sao cả. – Tú Anh khẽ cười. – Nếu thoát ra khỏi nơi này, em hãy cho tôi câu trả lời. Em biết đấy tôi không phải là kẻ có thể chờ đợi ai.

***

Tuấn Anh quay về biệt thự Hàn gia, không nhìn thấy Tú Anh như mọi ngày liền gọi cho Tú Anh nhưng không được.

– Tú Anh đâu rồi? – Tuấn Anh hỏi người làm.

– Dạ, cậu ấy ra ngoài từ trưa đến giờ vẫn chưa thấy về. – người làm đáp.

Win cũng vừa về đến liền hỏi:” Hạ Tuyết đã về chưa?”

– Dạ, tôi vẫn chưa thấy cô ấy từ khi cô ấy đi