
iểu Hân.Tiếng điện thoại trong túi reo lên cắt ngang dòng tâm tư của anh, anh nhìn một số điện thoại lạ gọi đến, đôi mắt hơi nhíu lại mà nghe máy.– Thế Bảo, là em đây… mau cứu Tiểu Hân. – Giọng Kelly vang lên.– Kelly… em đang ờ đâu… mau nói anh biết. – Hàn Thế Bảo ngạc nhiên vội hỏi.– 090….. – Kelly đọc một số điện thoại mà cô đã có nhẩm thuộc. – Đó là số của kẻ đang giữ Tiểu Hân, mau cứu con bé. – Kelly vội nói.– Còn em, em đang ở đâu… anh sẽ đến cứu em. – Thế Bảo hét lên.– Không… anh đừng đến đây, chỉ cần cứu được Tiểu Hân, em sẽ biết cách thoát đi. – Kelly nói xong liền nhanh chóng cúp máy.Kelly cúp điện thoại xong liền vội tháo sim ra khỏi chiếc điện thoại mà bẽ đi… cô sợ Hàn Thế Bảo sẽ lần ra vị trí của cô mà đến đây. Là cô không muốn anh gặp nguy hiểm, vì Hàn phu nhân và cả Hoàng Thiên Ân đều có giã tâm giết anh.Kelly nhìn tên canh gác đang nằm gục dưới chân mình, hôm nay Hoàng Thiên Ân đi ra ngoài không còn bám sát cô như mọi ngày vì vậy cô liền nhanh trí gọi một tên đang canh gác ở ngoài đi để cùng cô đi vào rừng hái một ít loại hoa quý hiếm chỉ nở vào buổi tối. Vì thường ngày Hoàng Thiên Ân luôn ra vẻ cưng chiều cô nên bọn người kia cũng không muốn làm cô phật ý vì vậy cử một tên to lớn đi theo. Nào ngờ vừa ra đến đướng lớn cô lại bất ngờ đánh cho hắn ta ngất đi, sau đó lục lấy điện thoại mà gọi về cho Hàn Thế Bảo…– Cô quay về một mình, còn tên kia đâu rồi. – Người của Thiên Ân nhìn Kelly quay về một mình liền kinh ngạc.– Hắn ta giở trò đồi bại với tôi, bị tôi cho một trận… có lẽ không còn dám quay về. – Kelly tức giận đáp. – Còn các người, nếu tôi nói lại với Thiên Ân rằng các người biết tên đó sẽ làm hại đến tôi mà không đi theo bảo vệ… tôi không nghĩ ra anh ấy sẽ làm gì các người.– Chị Đại à, tha cho chúng tôi đi… lão Đại sẽ không tha cho chúng tôi đâu.-Tôi cũng không phải loại nhỏ mọn gì, thôi được rồi… không ai nói thì anh ấy cũng không biết, xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi. – Kelly bỏ vào trong.Cả bọn ngu ngốc đều mừng rỡ vì Kelly hứa sẽ không báo lại với Thiên Ân, nào đâu biết là đang bị mắc mưu của Kelly… đúng là một bọn đầu to nhưng không có óc, chỉ được cái to xác mà ngu đần.Hàn Thế Bảo ngồi trong phòng làm việc tại biệt thự Hàn gia, đối diện anh là Tuấn Anh và Tú Anh… đôi mắt anh hơi rực lên ngọn lửa của sự tức giận, cô gái ngang bướng đó đang chọc tức anh.– Hàn tổng, tôi đã dò tìm được địa chỉ nơi mà số điện thoại của Kelly đưa. Còn số của cô ấy gọi đến… thì không thể dò tìm ra được, có lẽ cô ấy đã tắt máy rồi. – Tuấn Anh báo cáo.– Chúng ta có nên cứu Tiểu Hân ra ngay. – Tú Anh khẻ hỏi.Hàn Thế Bảo hơi lắc đầu, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên bàn khẽ đưa mắt về phía Tuấn Anh và Tú anh mà nói:” Không nên bứt dây động rừng.”– Tôi đang đợi lênh của anh, Hàn tổng.Hàn Thế Bảo hơi nhếch môi cười…– Ngày mai, Tuấn Anh mang người đến địa điểm này mà cứu Tiểu Hân. – Hàn Thế Bảo chỉ vào địa điểm nhấp nháy trên màn hình mà nói. – Còn Tú Anh, cậu theo tôi đến gặp Hàn phu nhân.– Không được, Tú Anh không biết võ… rất nguy hiểm.- Tuấn Anh phản đối.– Không phải hai người là anh em song sinh sao… – Hàn Thế Bảo nhìn Tú Anh mỉm cười. – Cậu hiểu tôi mà, đúng không Hà Tú Anh.Tú Anh gật đầu đôi môi cũng hơi nhếch cười:” Xem ra tôi phải mặc vest đen nữa rồi.”Tuấn Anh không hiểu hai người này đang nói gì, nhưng người của Hàn phu nhân không phải loại tầm thường… một mình Hàn tổng không phải đối thủ của bọn họ, lại còn phải bảo vệ Tú Anh.– Tiếng tâm lẫy lừng của Hà Tuấn Anh cậu, bọn chúng ăn gan trời cũng không dám ra tay đâu. – Hàn Thế Bảo nói. – Nếu lỡ như bọn chúng ăn gan trời thật, tôi hứa sẽ mang em trai cậu về nguyên vẹn. – Hàn Thế Bảo vỗ vai Tuấn Anh nói.– Anh muốn Tú Anh đóng giả tôi. – Tuấn Anh hỏi.Hàn Thế Bảo gật đầu.– Khá mạo hiểm. – Tuấn Anh lắc đầu.– Chúng ta phải cứu Tiểu Hân và gặp gỡ bà ta cùng lúc… như vậy bà ta có trở tay cũng không kịp. – Hàn Thế Bảo đi về phía bàn làm việc mà nói tiếp. – Sau khi cứu đuọc Tiểu Hân, mang con bé đến chổ của Win… cậu hãy ở đó mà bảo vệ chúng phòng khi Hàn phu nhân trở mặt.Tuấn Anh và Tú Anh cùng gật đầu… bắt đầu kế hoạch giải cứu..Buổi sáng hôm sau, Tú Anh mặc một bộ vest đen, đầu tóc nghiêm trang nhìn anh hệt như Tuấn Anh không khác một điểm nào… Tú Anh nắm lấy bàn tay gầy gò của An Nhiên mà nói:” Hôm nay không đọc truyện em nghe được rồi, Hàn tổng đang cần anh… anh đi rồi sẽ về với em.” sau đó hôn lên trán An Nhiên rồi bước ra ngoài.Tú Anh vừa bước ra ngoài… những ngón tay An Nhiên khẽ cử động….Tại nhà hàng Ciz… Hàn phu nhân và người của bà ta bao vây khắp nhà hàng giả thành những thực khách ngồi quanh bàn của Hàn Thế Bảo. Còn bà ta chỉ một mỉnh ngồi đối diện Hàn Thế Bảo và Tú Anh.– Hôm nay Hàn phu nhân không mang theo đứa con gái yêu quý ư. – Hàn Thế Bảo nhìn không thấy Hàn Liên Chi thì có chút lo lắng… nghe Tuấn Anh nói đã không thể liên lạc với cô ta nữa.– Con là đang quan tâm đến Liên Chi đó sao? – Hàn phu nhân cười lớn. – Không phải năm đó vứt bỏ nó không một chút thương tiếc, con bé mà biết con vẫn còn nghĩ đến nó có lẽ rất vui mừng.– Chúng ta vào