
ữa. Chiếc xe dừng trước một ngôi nhà nhỏ, bên ngoài để những bài vị trông rất đáng sợ…Hàn phu nhân bước đến một cái hầm bên trong căn nhà, sau đó cùng Hàn Liên Chi bước xuống…càng đi vào bên trong không gian càng u ám… đến lạnh cả người. Hàn Liên Chi rung rẩy đi phía sau Hàn phu nhân, đôi bàn tay cô ướt sũng trong khi bên trong nơi này rất lạnh lẽo.– Mẹ, đây là đâu? – Hàn Liên Chi nhìn xung quanh ánh sáng mờ mịt mà hỏi.– Giữ im lặng đi. – Hàn phu nhân cứ thế bước vào như rất quen thuộc, không có một chút sợ hãi.Bên dưới căn hầm kia, có một người đàn bà mặc một bộ đồ màu sắc dị thường… đôi mắt bà ta hướng về Hàn phu nhân sau đó nhìn về Hàn Liên Chi, bà ta khẽ nhe miệng ra cười một cái.. những cái răng màu vàng ghê tởm, cùng nét nhăn trên gương mặt kia khiến Liên Chi sợ hãi.– Phu nhân, đã lâu không gặp. – Bà ta lên tiếng, giọng nói âm vang khắp căn hầm kín.– Không ngờ bao nhiêu năm qua không gặp, bà vẫn còn nhận ra tôi. – Hàn phu nhân khẽ lên tiếng.– Phu nhân đến đây chắc hẳn có việc quan trọng, nếu không bà sẽ chẳng bao giờ muốn bước vào nơi này thêm một lần nào nữa… kể từ cái ngày đó.– Cô ta… vẫn còn ở chổ bà chứ. – Hàn phu nhân khẽ hỏi.Hàn Liên Chi đứng phía sau thắc mắc… người mẹ cô nhắc tới là ai?Người đàn bà kia không đáp… bước đi vào bên trong lấy ra một chiếc bình bằng sứ rất lớn, bên ngoài chiếc bình được dán rất nhiều loại bùa chú.– Là cô ta ư. – Hàn phu nhân nhìn vào chiếc bình mà nói.– Đúng vậy… linh hồn của cô ta vẫn bị nhốt tại nơi này bao nhiêu năm qua. – Người phụ nữa kia nói. – Bà đến đây để kiểm tra nó sao?– Vậy tại sao, đêm qua cô ta quay về tìm tôi… lại con muốn tôi đền mạng. – Hàn phu nhân nghi ngờ nói. – Có phải bà đã để cô ta trốn thoát.Người phụ nữ kia liền nhìn đăt chiếc bình kia vào một đống lửa lớn… chiếc bình từ từ đỏ lên hừng hực, sau đó là một tiếng hét vang rên rỉ trong đau đớn… tiếng hét thê lương kia khiến cà Hàn phu nhân và Liên Chi đều xanh mặt kinh hãi.– Hàn phu nhân, bà đã nghe thấy chưa… linh hồn cô ta đang bị lửa thêu đốt mà đau đớn… nếu ta chưa giải bùa chú, cô ta không bao giờ có thể thoát ra ngoài.– Nhưng… rõ ràng hôm qua… – Hàn phu nhân thuật lại câu chuyện mà bà ta gặp đêm qua.Người đàn bà kia cười lớn… sau đó lại nhìn vết chiếc cổ của Hàn phu nhân có một chút vết đỏ liền đáp:” Dù cô ta có thể đến tìm phu nhân, cũng chỉ gây cho phu nhân sự hoảng sợ và ảo tưởng cảm giác mà thôi… không thể gây ra thương tích cho bà. Trên cổ bà có vết đỏ, chắc chắn là có người giả ma hù dọa.”Hàn phu nhân nhìn về phía Hàn Liên Chi đang đừng phía sau bà,nhưng con bé này đã đi theo bà từ nhỏ… nó không thể giả ma mà hù dọa bà được… và lại nếu là con bé thì bà đã nhận ra ngay lập tức. An ninh tại Ciz lại nghiêm ngặt, không để bất cứ ai quấy rối khách… ai có thể là người đã bày trò như vậy… là Hàn Thế Bảo sao?– Liên Chi. – Hàn phu nhân gọi.– Da.. dạ.. – Hàn Liên Chi giật mình đáp.– Vì sao con phải giật mình như vậy hả? – Hàn phu nhân nhíu mày.– Da… nơi này… con thấy thật đáng sợ, mẹ gọi bất ngờ khiến con giật mình. – Hàn Liên Chi đáp.– Đêm qua con có nghe thấy tiếng gì không?– Dạ, không. – Hàn Liên Chi lắc đầu. – Có lẽ vì ngồi trên máy bay nên con thấm mệt… ngủ say quá.– Thôi được rồi, chúng ta về thôi… còn rất nhiều việc phải làm. – Hàn phu nhân nói xong quay qua nhìn người đàn bà kia. – Đã làm phiền bà rồi.Người đàn bà kia quay mặt vào bên trong, ôm chiếc bình sứ kia đặt về vị trí cũ… nơi đó là một chiếc bàn bằng gỗ cũ kĩ… xung quanh cũng có vô số những bùa chú dán xung quanh. Hàn Liên Chi rời khỏi căn hầm kia, trên đường lái xe quay về mà suy nghĩ… linh hồn trong chiếc bình kia chính là mẹ của Kelly, nếu vậy mẹ sẽ nghi ngờ và tiếp tục đắm chìm trong thù hận kia, mọi kế hoạch xem như đổ vỡ… cô phải thông báo với Hàn Thế Bảo nhanh nhất.Điện thoại Hàn phu nhân reo lên khiến Liên Chi giật nảy mình… cô đưa mắc liếc về tấm gương chiếu phía trên. Hàn phu nhân nghe máy, ánh mắt bà đầy mưu tính…– Tốt, tốt… cậu làm việc rất tốt. – Hàn phu nhân cười lớn. – Tất nhiên rồi,… cậu phải tin tưởng tôi chứ.Nói xong Hàn phu nhân cúp máy nhìn về phía trước mà nói:” Hàn Thế Bảo, con dám chơi trò nhát ma sao… con cũng thật hài hước.” – Sau đó cười lớn….Về đến khách sạn, Hàn phu nhân đến quầy lễ tân yêu cầu họ cho xem camera trước phòng bà nhưng nhân viên thông báo rằng hôm qua camera gặp trục trặc nên không hoạt động, hôm nay đã hoạt động lại bình thường.– Đúng là có kế hoạch từ trước, nhưng vì sao nó lại biết ta về… và ở căn phòng đó mà tính toán từ trước như vậy. – Hàn phu nhân đi phía trước, vừa đi về phòng vừa nói Hàn Liên Chi đi phía sau nên bà ta không nhận ra ánh mắt hơi thấp thỏm của cô ta, Liên Chi lại nhanh nhảu đáp… muốn xóa tan nghi ngờ của Hàn phu nhân về mình.– Mẹ, Hàn Thế bảo hắn ta là con người rất mưu tính, lại có Tuấn Anh bên cạnh nên hắn ta như hổ có cánh… muốn làm điều gì cũng có trợ thủ. – Liên Chi liền nói. – Chúng ta về đây là vì mục đích tìm ra Kelly… mẹ đừng bị phân tâm.– Ta đã biết con bé đó ở đâu rồi. – Hàn phu nhân quay lại nhìn Hàn Liên Chi mà đáp.- Ta sẽ khiến con bé đó, tự mình đế