
nhìn thấy hình ảnh cô và cái tên Cao Triết kia đang đứng bên cạnh nhau… đọc qua bài báo thì mới biết Cao Triết là nhà tài trợ chính của chuyến đi và luôn theo sát bên cạnh An Nhiên trong chuyến đi.Tú Anh nhìn tấm hình trên báo tuy hai người đó chỉ đang đứng bên cạnh nhau không quá gần nhưng trong lòng anh như lửa đốt. Chưa bao giờ anh có cái cảm giác này, Tú Anh tức giận ném tờ báo xuống đất.An Nhiên đang ngồi trong khách sạn tại nơi cô đang lưu diễn thì tiếng chuông cửa phòng cô vang lên… thời gian gần đây cái người họ Cao kia lúc nào cũng quan tâm đến cô thái quá khiến cả đoàn đều đồn thổi cô và anh ta đang hẹn hò, thật là nhức đầu đến chết… cô chẳng muốn giải thích vì càng giải thích càng bị trêu chọc. Tiếng chuông cửa kia chắc chắn lại là anh ta, sáng nào cũng mang hoa đến tặng khiến cô không biết vứt đi đâu.– Buổi sáng tốt lành, An Nhiên.- Một bó hoa hồng khá to đưa ra trước mặt An Nhiên.Cô nhàm chán nhìn Cao Triết mà đáp:” Anh là đang làm giàu co cô chủ bán hoa nào đây, tôi đã nói là anh đừng mang hoa đến tặng tôi nữa mà.”– Chẳng lẽ quà tặng của Fan hâm mộ, cô lại từ chôi. – Cao Triết khẽ đáp.– Cao tiên sinh, tôi thật sự không muốn nhận hoa từ anh nữa… cũng không muốn anh quan tâm đến tôi như vậy trước mặt mọi người, tôi đã có bạn trai rồi và không muốn bị đồn thổi không hay. – An Nhiên lắc đầu nói.– Tôi biết em đã có bạn trai, em không cần lúc nào cũng nhắc nhở tôi vể điều này. – Cao Triết mỉm cười. – Tôi không quan trọng điều đó, quan trọng là tình cảm tôi dành cho em là chân thật.An Nhiên thật tình không biết làm cách nào để khiến Cao Triết nhận ra rằng cô sẽ không bao giờ cho anh ta cơ hội. Cô càng phũ phàng anh ta càng đeo bám, cô thật sự quá nhức đầu.– Thôi được rồi, tôi còn phải luyện thanh… tạm biệt. – An Nhiên cầm bó hoa bước vào trong. – Tôi hy vọng đây là lần cuối tôi phải nhận hoa từ anh…– Tạm biệt. – Cao Triết mỉm cười, cô càng đẩy anh ra anh càng muốn lại gần.Cao Triết bước đi thì Tú Anh bước tới bấm chuông cửa phòng An Nhiên… An Nhiê nghĩ rằng Cao Triết quay lại mà mở cửa ra như hét lên:” Tôi không thích anh, làm ơn đừng đến tìm tôi nữa.”Tú Anh nhíu mày nhìn An Nhiên, những lời này là cô ta nói với anh sao…– Là anh sao? – An Nhiên nhìn lại thấy Tú Anh liền giật mình.– Vậy em hy vọng là ai? – Tú Anh khẽ nói, đôi mắt nhìn An Nhiên có chút tức giận.Đọc tiếp Vịt nhỏ xấu xí, em đừng hòng thoát khỏi ta – Chương 90
– Không phải, anh đến mà không báo trước khiến em vô cùng ngạc nhiên. – An Nhiên hơi bất ngờ đáp.
– Em không nói với tôi rằng chuyến đi này cũng có người đàn ông đó. – Tú Anh nhìn An Nhiên bằng đôi mắt đầy ghen tuông.
– Người đàn ông đó? – An Nhiên ra vẻ không hiểu. – Ý anh nói là Cao Triết ư, anh ta là người tài trợ cho chương trình… từ khi nào anh quan tâm đến công việc của em vậy.
– Hắn ta đang tán tỉnh em. – Tú Anh gằng giọng.
– Anh cũng biết sao? – An Nhiên nhỉn thấy gương mặt đang ghen tuông của Tú Anh trông khá buồn cười nên cố tình trêu chọc. – Em đẹp mà, nên họ bám theo là chuyện bình thường thôi.
An Nhiên nói xong liền tự đắc mà bước vào trong phòng, không để ý đến gương mặt đang tối sầm lại của Tú Anh, mấy năm qua đều là anh không thèm quan tâm đến cô, lần này chỉ vì có người để mắt đến cô mà anh mới nhận ra tình cảm của mình… lần này có cơ hội cô sẽ trêu chọc anh để lấy lại những năm tháng trước kia bị anh không để mắt.
Nghe An Nhiên nói vậy, Tú Anh lại hơi cười nữa miệng sau đó nhìn theo bóng lưng An Nhiên, anh không bước vào phong cô chỉ đưa mắt hướng về cô mà nói:” Tôi nghĩ em đã thay đổi, nhưng xem ra không phải lúc nào tôi cũng nghĩ đúng.” – Tú Anh nói xong quay lưng bước đi… anh bật cười mà nói, cô ta đã từng là phụ nữ của Hàn tổng… anh cũng phải biết những cô gái bám theo Hàn tổng là loại người nào, cô ta đẹp… cô ta thích có nhiều đàn ông bám theo. Tú Anh không cần loại người đó làm vợ.
An Nhiên cảm thấy nhói khi Tú Anh buông ra câu nói đó, toàn thân cô cứng đờ không thể di chuyển được… giống như nỗi đau quá khứ kéo về, đến khi cô quay lại thì đã không còn nhìn thấy Tú Anh nữa mà nhanh bước đuổi theo anh muốn giải thích.
Tú Anh bước vào thang máy, lại gặp Cao Triết vừa bước ra nhếch môi cười nhếch môi cười mà nói:” Anh thích cô ta lắm sao?” – Chỉ về An Nhiên đang chạy ra phía sau Tú Anh.
– Hà tiên sinh, anh có ý gì? – Cao Triết đưa mắt nhìn lên gương mặt thoáng buồn của An Nhiên mà đáp.
– Tôi không cần loại phụ nữ đó nữa, nhường cho anh vậy. – Tú Anh lướt nhìn sang An Nhiên, sau đó bước vào thang máy mà bấm nút đóng lại.
– Anh… anh… Tú Anh… – An Nhiên chạy lại phía thang máy nhưng thang máy đã đóng cửa lại… – Không phải như anh nghĩ đâu, em thật sự không phải như anh nghĩ mà. – An Nhiên khóc lớn ngã quỵ xuống phía dưới thang máy.
– An Nhiên, bình tĩnh đi em. – Cao Triết đỡ An Nhiên đứng lên, dìu cô vào phòng mình. – Hai người cải nhau ư.
An Nhiên không nói gì chỉ lắc đầu, sau đó nhanh chóng đứng lên mà theo đường cầu thang chạy xuống để đuổi theo Tú Anh, có lẽ là cô sai thật rồi là cô phải biết thân phận mình thế nào không nên mang chuyện đó ra