
n nơi này thì thấy bọn họ bế Hạ Tuyết đã bất tỉnh vào bên trong. Chưa biết phải làm thế nào, thì xe của Hàn phu nhân tới… Tú Anh đành phải cầu cứu Tuấn Anh.Tú Anh nhìn vào bên trong căn nhà, thật ra không nhìn thấy gì bên trong chỉ thấy một màu đen trước mắt mình. Ngước lên trên đã nhìn thấy guơng mặt hung hăn đang chằm chằm nhìn anh.– Xui rồi. – Tú Anh khẽ cười méo miệng, vì sao lần nào muốn làm anh hùng cũng bị bắt từ ngoài cửa. – Không cần đánh ngất, tôi tự nguyện bị bắt.Và cuối cùng, Tú Anh bị tống vào nơi mà Win và Hạ Tuyết bị giam. Win nhìn Tú Anh mà lắc đầu, xem ra người chú này… lại sẽ bị chú Tuấn Anh cho một trận vì cái tội thích làm mọi chuyện khó khăn hơn.**Đồng hồ chỉ đúng 7h tối. Kelly ngồi trong phòng nhìn đồng hồ chì điểm đúng 7h… hiện tại có lẽ HÀn Thế Bảo đang ở khu trung tâm trò chơi. Cô… cô sẽ không đến, sẽ không để trái tim mình lỗi nhịp vì anh ta nữa. Tiếng cửa phòng Kelly vang lên, cô mở cửa nhìn ra liền thấy Thiên Ân đang đứng bên ngoài.– Chúc mừng sinh nhật em. – Thiên Ân cầm trên tay một bó hồng đỏ rực… đưa về phía Kelly.– Hôm nay… là sinh nhật em sao? – Kelly khẽ bất ngờ.– Em xem… lại quên cả sinh nhật mình ư. – Thiên Ân mỉm cười. – Chúng ta ra ngoài ăn tối, đã lâu rồi anh và em chưa có một ngày bình yên mà trò chuyện.Kelly khẽ liếc nhìn qua đồng hồ… rồi lại nhìn Thiên Ân mà gật đầu. Sau đó thay đổi trang phục mà đi cùng Hoàng Thiên Ân.Hai người cùng dùng bữa tối tại nhà hàng, hôm nay là sinh nhật cô… vậy là chỉ còn vài ngày nữa chính là vừa tròn 10 năm ngày cha mẹ cô bị thảm sát.– Thật ra từ lúc 10t đến nay em đều không đón sinh nhật… nó không phải là một kỉ niệm đẹp. – Kelly cầm một ly rượu vang nhẹ mà uống.– Anh xin lỗi… có phải anh đã khơi lên kỉ niệm buồn của em. – Thiên Ân nhìn Kelly bằng đôi mắt buồn.– Không… hôm nay em đón sinh nhật sau 10 năm qua cùng anh, em lại cảm thấy có chút ấm áp… – Kelly mỉm cười, cô không muốn mọi thứ anh Thiên Ân làm cho cô lại khiến anh buồn.– Trời bên ngoài rất lạnh, em phải mặc ấm vào… hình như đêm nay sẽ lạnh hơn… thời tiết càng ngày càng khắc nghiệt. – Thiên Ân nhìn ra trời mà nói.– Bên ngoài rất lạnh sao? – Kelly khẽ nói.– Nhiệt độ sẽ giảm xuống khi về đêm, em ngủ nhớ đắp chăn cẩn thận.– Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? – Kelly khẽ hỏi.– Đã hơn 10h rồi.– Có ai lại đợi một người trong lạnh giá hơn 3h không nhỉ. – Kelly nhớ đến câu không gặp không về của Hàn Thế Bảo.– Nếu người đó thật sự muốn gặp thì đợi cả đời… cũng có thể đợi. – Thiên Ân hỏi lại. – Vì sao em lại hỏi như vậy.– Không có gì đâu. – Kelly vội vã nói. – Em buồn ngủ rồi, chúng ta về thôi.Kelly nhanh chóng quay về khách sạn… sau đó mang lớp hóa trang xấu xí kia vào người… cô mặc bộ váy mà trước kia Hàn Thế Bảo đã mua ờ trung tâm thuơng mại… Kelly quyết định, chỉ một lần thôi… cô muốn quên đi hận thù mà được gặp anh như một cô gái bình thường chỉ trong vài giờ ngắn ngủi. Xem như là một món quà cô tự tặng bản thân, chính là sống thật với trái tim nhỏ bé cứ thoi thóp khi nhìn thấy anh.Đồng hồ điểm 11h30. Kelly từ trên chiếc taxi màu trắng đi bước xuống, trung tâm thuơng mại đã đóng cửa tắt đèn… bên ngoài vắng lặng không một bóng người.– Đã về rồi sao? – Kelly khẽ nói, xem ra cô tự cho mình là cao… một người như anh ta làm sao có thể đợi cô hơn 4h trong cái khí trời lạnh giá này.Kelly buồn bã quay lưng bước đi, cô ngắm nhìn thành phố về đêm yên ả… dòng người qua lại trên các con đường… những cặp tình nhân ôm nhau che chở những cơn gió lạnh thoáng qua.Kelly ôm lấy thân mình, quả nhiên anh Thiên Ân nói đúng trời về đêm rất lạnh… cô lại mặc mỏng manh như vậy… toàn thân Kelly rung lên vì lạnh… vì sự cô đơn… Hàn Thế Bảo đã rời đi…– Trời lạnh như thế, em nghĩ mình là vịt có bộ lông dày thật sao? – Hàn Thế Bảo từ phía sau, khoát lên người cô chiếc áo ấm.– Hàn tổng. – Kelly khẽ rung lên, bất giác trong lòng rộn lên khi nghe tiếng của anh.– Cuối cùng tôi cũng đã gặp lại em. – Hàn Thế Bảo đưa tay mà ôm Kelly vào lòng.– Anh tìm tôi… có việc gì sao? – Kelly nép trong lòng Hàn Thế Bảo mà nói.– Không, chỉ là tôi nhớ em. – Hàn Thế Bảo đẩy Kelly ra, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.Bờ má Kelly đỏ lên không hiểu vì khí trời quá lạnh, hoặc vì nụ hôn nhẹ nhàng đầy cưng chiều từ anh.Đọc tiếp Vịt nhỏ xấu xí, em đừng hòng thoát khỏi ta – Chương 46 Chương 46: Tôi yêu em.Hàn Thế Bảo ôm chặt Kelly vào lòng như sợ mất cô, như sợ sẽ không thể gặp lại cô. Đối với anh cô gái này từ khi nào đã đi vào trong lòng anh, anh nhớ nhung.. anh tìm kiếm cũng vô vọng, hôm nay gặp lại thật sự chỉ muốn giữ Kelly bên mình.– Hàn tổng, anh không lạnh sao? – Bên ngoài gió rất mạnh, áo khoác của anh lại đang trên người cô.– Em không còn câu hỏi khác sau bao nhiêu lâu gặp lại ư. – Hàn Thế Bảo buông Kelly ra, đặt hai tay mình trên bờ má cô.– Hôm nay anh rất lạ, Hàn tổng. – Kelly ngước mắt nhìn Hàn Thế Bảo, hai bờ má cô càng đỏ hồng hơn.Anh không đáp nắm lấy tay Kelly đưa cô đi vào bên trong khu tró chơi… nơi mà anh đã không thề kìm lòng mà hôn cô. Kelly lặng lẽ đi theo anh, hôm nay chỉ hôm nay thôi cô muốn được sống thật với trái tim đang đ