
có phải bảo anh bịt miệng nhỏ Huyền lại đâu, huhuhuhuhuhuhu, “đỡ không nỗi” nữa rồi, ngu quá đi mất, mình vừa mới khen anh ta thông minh xong…Tôi quằn quại, nhảy đồng đổng lên, không thốt nổi nên lời, miệng méo xẹo, tôi tức quá suýt nữa thì xùi bọt mép…(nói quá)
“Này Chun, con làm gì thế, bỏ tay ra” mẹ tôi từ trong bếp chạy ra can
“Thái tử, bình tĩnh, đừng manh động, thả người ra đi Thái tử!” Lui chỉ đứng ngoài không dám tới gần, dơ tay ra hiệu dừng lại rồi rón rén vơ lấy cái tô thủ sẵn mới dám tiến đến (làm như bắt tội phạm giết người không bằng)
“Phù…phù…phù…” nhỏ Huyền thở hổn hển như người bị thiếu oxi
Còn tôi chỉ biết đứng tại chỗ lắc đầu “bó gối”
“Chun à, Huyền chỉ hỏi họ tên với số điện thoại của cháu thôi, cháu đâu cần tức giận đến thế
“Cháu…”
Tôi vội đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng trước khi hắn khai ra thủ phạm – là mình chứ ai. Xem ra đôi khi anh ta cũng ngốc quá đấy chứ
“Huyền à, cháu có sao không? Chắc Chun không cố ý đâu cháu ạ!” mẹ tôi vội chữa cháy cho tên Chun đần độn. May mà nhỏ ta còn sống đó, chứ không bác chủ tịch chém chết anh ta là cái chắc, “răng môi lẫn lộn” cũng không chừng. Nhưng mà cũng tốt, lỡ nhỏ Huyền tưởng anh ta bị điên rồi từ bỏ ý định thì sao?
“Dạ không sao đâu bác. Anh mau trả lời tôi đi!” thở như trâu mà vẫn kiên trì. Tèn ten, “bể show” rồi, nếu Huyền mà cứ cố chấp Như không bảo đảm nổi an toàn cho Huyền đâu…Huhuhuhu
“Sao anh không mau trả lời đi!” Lui huých tên Chun một cái. Hắn đang ngây người ra thì phải
“Chun, 22 tuổi, không có điện thoại, chưa từng có bạn gái” tên Chun “não phẳng” trả lời một lèo với vẻ mặt lạnh hơn cục đá
“Được rồi! Tạm biệt, tôi về trước đây, hẹn gặp lại mọi người. Cháu chào bác cháu về ạ!” Huyền nói với giọng thều thào rồi đi ra khỏi cửa, trước khi về cũng không quên lè lưỡi đắc thắng với tôi. Hichichic, Như chỉ muốn bảo vệ Huyền thôi mà…Lần này tiêu thiệt rồi, nhỏ ta đã từng có không biết bao nhiêu đời bạn trai, mà sau khi chơi đã rồi thì nhỏ “đá” hết, chắc anh ta cũng không ngoại lệ đâu. Nhưng nếu đụng đến tên Chun thì Huyền chết thiệt rồi! Huhuhuhu…Mình phải phá đám 2 người đó mới được, tuyệt đối không được để bọn họ hẹn hò
“Thái tử, cô gái hồi nãy xinh nhỉ” tên Lui “mê gái” mặt nham nham nhở nhở chọc ghẹo tên Chun
“Xí tệ!” tên Chun bỉu môi coi thường. Zời ạ, hot girl trường tôi mà anh ta còn chê xấu à! Mà cũng phải, người trong mộng của anh ta là “chị heo” bán kem cơ mà (nếu không nhớ mời các bạn xem lại chap 8). Haizzzzz…- tôi thở dài ngao ngán
“Mà hình như cô ta đang muốn cua anh thì phải?” Lui lại nổi cơn “bà tám” nữa rồi
“Mơ à!” tên Chun treo giá thật đấy, được hẹn hò với tiểu thư tập đoàn Huyền Minh là phước 70 đời dòng dõi nhà anh rồi, ở đó mà còn chảnh
“Ngôi nhà các anh đang ở là nhà của nhỏ đó đấy!” tôi nói
“Phải đấy, con bé đó là tiểu thư con nhà giàu nên xinh đẹp hơn người, mà lại cởi mở, hoạt bát, người như vậy không có nhiều đâu Chun!” hình như mẹ tôi đang muốn ghép đôi hai người bọn họ thì phải
“Thật thế sao? Hèn chi nhà đẹp quá!” Lui tấm tắc khen (khen người không khen đi khen nhà)
Còn tên Chun vòng 2 tay lại bỏ ra ngoài…
“Này” tôi gọi theo
“…” anh ta quay đầu lại không nói không rằng, mặt lạnh như “ủ” tiền
“Chắc anh biết Huyền thích anh chứ? Tôi cũng nói luôn, Huyền là người bạn thân nhất của tôi, nên tôi không muốn nhỏ ta gặp nguy hiểm vì thế anh nên từ chối cô ta đi” tôi nói
“Từ chối hay không còn phải xem thái độ của bạn thân cô ta nữa – (cười đểu)” anh ta đang ám chỉ mình sao?
“Anh muốn gì?” tôi hỏi như hét vào mặt anh ta
“Tôi vẫn chưa biết. Cô cứ yên tâm, cô ta không phải mẫu người tôi thích đâu” haizz, mong là vậy
“Này 2 đứa, vào đây lau dọn để đóng cửa tiệm này” mẹ tôi mở cửa gọi vào ngắt quãng cuộc nói chuyện
“Dạ” tôi thưa. Bây giờ là 5giờ 15ph, hôm nay đóng cửa sớm hơn thường ngày thì phải
“… – (đi vào)”
…
…
…
“Mẹ ơi, con đưa bọn họ đến nhà rồi về nhé! Họ vẫn chưa nhớ đường” hichic, không phải con tình nguyện đâu ạ
“Được, bọn con đi cẩn thận nhá!” mẹ dặn dò
“Con biết rồi”
“Dạ, tạm biệt cô nhé!”
“Chào cô”
“Cô Tuệ Như, hôm nay cô dạy tôi làm món gì?” Lui cứ nhoi nhoi rồi hỏi này hỏi kia y như con nít
“Mình làm món đơn giản nhất đi, nấu cơm được chứ?” tôi hớn hở ra mặt. Thật ra không phải tôi thích nấu ăn, tôi chỉ thích chỉ đạo người khác thôi! Hihi!!!
“Nấu cho đàng hoàng đấy nhé Kinh Kong!!!” lại mỉa mai nữa rồi
“Khỏi bận tâm đồ trốn viện” tôi cũng không chịu thua
“À đúng rồi, để tối nay về tôi gom mấy cuốn sách nấu ăn mẹ không dùng đem cho anh tự học nhé Lui?” tôi làm lơ tên kia luôn
“Được thôi! Tôi rất thông minh mà!” Lui hớn hở
“Phải, anh thông minh lắm ai như tên nào đó “não phẳng” ” tôi bới móc chuyện lúc nãy
“Cô…” tên Chun giận dữ
“Tôi nói đụng chạm gì đến anh à?” tôi giả điên
“Không nói với cô nữa” haha, khi anh ta quê dễ biết thật đấy
“Vậy im đi!” tôi tiếp tục chọc tức hắn ta
“Cô…”
“Sao…?”
“Thôi thôi, đừng cãi nữa. Ơ…có thứ gì ở trước cửa nhà mình thế kia?” Lui chỉ ngón tay về phía trước, hỏi
Tôi nhìn theo hướng ngón tay của Lui…là một chiếc xe hơi s