
Hoắc Quang là trong Cấm quân, con trai Hoắc Vũ và cháu trai Hoắc Vân là Trung Lang tướng, cháu trai Hoắc Sơn là Phụng xa đô úy, con rể Đặng Quảng Hán là Vệ úy Trường Nhạc cung, con rể Phạm Minh Hữu vừa hay lại là người phụ trách cung điện hoàng đế cư ngụ – Vệ úy Vị Ương cung.
Hoắc Quang lúc này hẳn là cũng biết tin tức, binh lực ông ta có thể điều động nhất định là Cấm quân. Cấm quân nắm giữ cửa ngõ của cung đình, an nguy của hoàng đế toàn bộ phụ thuộc vào Cấm quân, xem như là cận vệ của hoàng đế. Điều động Cấm quân hẳn là chỉ nghe theo mệnh lệnh của một người là hoàng đế, nhưng hiện tại, Cấm quân chỉ nghe mệnh lệnh của Hoắc Quang, giống như yết hầu của Lưu Phất Lăng đang bị bàn tay Hoắc Quang gắt gao nắm chặt.
Phụ hoàng, người năm đó giết mẫu thân là bởi vì cho rằng mẫu thân sẽ lộng quyền nguy hại đến con. Hiện giờ thì sao? Phụ chính đại thần mà người tự mình chọn lựa lại như thế nào?
Lưu Phất Lăng đột nhiên quay sang nói với Vu An: “Ngươi lập tức phái người đi đón A tỷ tiến cung, nói rằng hôm nay là sinh nhật của tỷ ấy, trẫm muốn gặp tỷ ấy.”
Vu An lập tức đáp “Vâng”, xoay người vội vàng đi ra ngoài, nhưng chỉ qua thời gian ngắn, đã quay trở về, sắc mặt xanh mét, hổn hển nói: “Hoàng thượng, Phạm Minh Hữu dẫn người phong tỏa Vị Ương Cung, không cho nô tài ra khỏi Vị Ương Cung, cũng không cho bất luận người nào ra vào.”
“Các ngươi theo Trẫm.” Lưu Phất Lăng bước ra bên ngoài, Vu An cùng vài thái giám vội theo sát sau.
Phạm Minh Hữu dẫn người chắn trước mặt Lưu Phất Lăng. Phạm Minh Hữu quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, thần nhận được tin tức nói có người mưu phản, vì bảo đảm an nguy của hoàng thượng, xin hoàng thượng ở lại trong Vị Ương Cung.”
Trên tay Lưu Phất Lăng gân xanh mơ hồ hiện lên: “Ai mưu phản?”
“Đại Tư Mã Đại Tướng quân Hoắc đại nhân đang tra xét, chờ điều tra rõ sẽ lập tức bẩm báo với hoàng thượng.”
Lưu Phất Lăng vẫn bước ra bên ngoài như trước, thị vệ chặn đường hắn lại một bước cũng không nhường, binh khí cầm sẵn trên tay, lại có xu thế đao kiếm sẽ rút ra khỏi vỏ. Thái giám theo phía sau Lưu Phất Lăng lập tức bảo vệ phía trước người hắn, lúc này thân thủ lên xuống cũng rất bất phàm.
Phạm Minh Hữu quỳ bò lên vài bước, trầm giọng nói: “Có câu là ‘Thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe’. Cổ xưa có đại thần liều chết can gián, hôm nay thần cũng chỉ có thể lấy cái chết mạo phạm hoàng thượng. Xin hoàng thượng ở lại trong Vị Ương Cung. Cho dù hoàng thượng sau này ban cho thần chết, chỉ cần tối nay bảo vệ được an toàn của hoàng thượng, thần cam tâm tình nguyện được chết.”
Ngoài Tuyên Thất Điện, tất cả thị vệ đều mặc áo giáp lạnh lẽo. Mỗi người đều tay cầm chắc binh khí, yên lặng chờ Phạm Minh Hữu phân phó. Vu An khóc dập đầu trước Lưu Phất Lăng: “Trời đã tối muộn, cầu hoàng thượng đi nghỉ ngơi trước.”
Bàn tay trong tay áo Lưu Phất Lăng gắt gao nắm chặt, hơi hơi run rẩy, đột nhiên xoay người bước trở về Tuyên Thất Điện. Lưu Phất Lăng cầm ấm trà trên bàn lên muốn đập bể, tay nâng đến giữa không trung rồi lại chậm rãi thu trở về, cầm ấm trà nhẹ nhàng đặt lại trên bàn.
Vu An rơi lệ nói: “Hoàng thượng muốn đập thì đập đi! Đừng kìm nén làm hại bản thân.”
Lưu Phất Lăng xoay người, trên mặt mang theo một tia cười kỳ dị: “Là Trẫm vô năng, làm gì phải giận chó đánh mèo, hại vật vô tội? Sớm đi nghỉ ngơi đi! Kết quả đã định. Ngày mai chuẩn bị ban chỉ ngợi khen Hoắc Quang bình loạn có công là được.”
Vu An ngây ngốc: “Cấm quân tuy có thuận tiện về địa lợi, nhưng nếu bàn về sức chiến đấu, Vũ Lâm doanh danh xa làm cho Hung Nô nghe tên đã sợ mất mật sẽ cao hơn Cấm quân cung đình, lưỡng bại câu thương* cũng rất có khả năng.”
*Lưỡng bại câu thương: cả hai bên cùng thiệt hại.
Lưu Phất Lăng cười nhìn Vu An, ngữ khí ôn hòa hiếm thấy: “Bên cạnh Thượng Quan Kiệt tất có nội gian. Phạm Minh Hữu đối đáp thập phần là định liệu trước, nếu chẳng qua chỉ là đang lúc vội vàng nhận được mệnh lệnh từ chỗ Hoắc Quang, với tính cách của Phạm Minh Hữu, tuyệt đối không dám nói với Trẫm như thế. Nhất cử nhất động của Thượng Quan Kiệt đều ở trong vòng dự đoán trước của Hoắc Quang, bề ngoài Hoắc Quang không có động tác gì, chính là ôm cây đợi thỏ mà thôi.”
Lưu Phất Lăng xoay người đi vào hướng nội điện: “Trẫm hiện tại chỉ hy vọng A tỷ đã thất thế có thể không bị ảnh hưởng gì đến.”
Vu An nghe vậy, mồ hôi lạnh từng hột từng hột tỏa ra. Chuyện yến tiệc sinh nhật của công chúa, hắn đã có nghe nói, chỉ là bởi vì sau khi hoàng đế trở về từ Cam Tuyền Cung, đều đối với công chúa hết sức lạnh nhạt hờ hững, hắn chưa dám nói thêm. Nghĩ đến công chúa mở tiệc chiêu đãi khách khứa, Thượng Quan Kiệt, Hoắc Quang, Tang Hoằng Dương.
Vu An há miệng thở dốc, lại nhìn đến bóng dáng hoàng thượng gầy yếu cô đơn, hắn lại ngậm miệng lại.
Ông trời rủ lòng thương! Công chúa chỉ là một phu nhân ở giữa thôi, không binh không thế, không có việc gì, không có việc gì. . .
Chú thích:
(1): Tối ngày 7/7 âm lịch theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân cầu khấn để cầu Chức Nữ cho mình được khéo tay thêu thùa, may vá, ngày lễ này có tên là Khất xảo tiết, hay còn