Vân Trung Ca

Vân Trung Ca

Tác giả: Đồng Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325152

Bình chọn: 7.00/10/515 lượt.

bên đi sau. Tuy nhiên nếu trắng chấp đen thì trắng sẽ đi trước.(Đại loại giống như Bệnh Dĩ cầm quân trắng mà đi trước đoạn trên, mà mình cũng không hiểu tại sao hai người họ lại có chấp cờ?)

Q.1 – Chương 15: Đau Thương Khó Nén

Công chúa vốn muốn mượn hành trình đi Cam Tuyền Cung để thân thiết với hoàng thượng hơn một chút. Chờ khi tâm tình hoàng thượng tốt, lại mượn cơ hội tán gẫu một số chuyện, không nghĩ tới lời còn chưa nói, lại còn không biết duyên cớ nào đắc tội với hoàng thượng, hoàng thượng từ nhỏ đã thân thiết với nàng giờ lại bắt đầu xa lánh nàng.

Trên núi Cam Tuyền, hoàng thượng đối với nàng lạnh lùng thản nhiên, lại đối với Quảng Lăng Vương càng thêm vỗ về.

Khi Quảng Lăng vương quay về đất phong, hoàng thượng tự mình đưa tiễn tới ngoài cung Cam Tuyền, chẳng những ban cho rất nhiều thứ, còn cố ý gia phong mấy nhi tử của Quảng Lăng vương.

Nhưng đối với nàng thì sao?

Ban thưởng thường thấy cũng không có, quyền lợi tùy ý ra vào cấm cung cũng không có. Nàng khóc cũng đã khóc, nháo cũng đã nháo, đều không có tác dụng.

Sau khi quay về Trường An, nàng hao tâm sưu tập rất nhiều đồ tinh xảo, muốn vãn hồi quan hệ với hoàng thượng, hoàng thượng lại chỉ thản nhiên liếc mắt một cái cho phải phép, rồi sai người để sang một bên.

Rất nhanh, tin tức quan hệ của nàng và hoàng thượng xấu đi truyền ra khắp thành Trường An, trước phủ công chúa náo nhiệt dần dần biến mất. Năm rồi, khi cách sinh nhật nàng một tháng, còn có người các quận các phủ đến tặng lễ. Người đến tặng lễ thường thường xếp thành hàng dài ở trước cửa, năm nay nhân số lại giảm mạnh, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.

Công chúa đang ngồi trong phòng đau lòng, Đinh Ngoại Nhân hoan hỉ vội vàng từ bên ngoài tiến vào: “Công chúa, Yến vương đưa tới lễ trọng chúc thọ công chúa, hai thanh Tử Ngọc như ý, một đôi uyên ương Hồ Điệp bội, một đôi gối thủy tinh. . .”

Bởi vì biết khi phụ hoàng còn tại vị, Yến vương đã từng mơ ước ngôi vị Thái tử, cho nên nàng đối với Yến vương vẫn cảnh giác. Yến vương mặc dù hàng năm tặng lễ, công chúa lại hàng năm từ chối. Càng không dự đoán được khi môn đình vắng vẻ, Yến vương vẫn cứ phái người đến chúc mừng sinh nhật.

Công chúa mặc dù tuyệt đối không tính toán kết giao cùng Yến vương, nhưng lại không thể cứ nhẫn tâm cự tuyệt lễ vật của Yến vương, dù sao nhiều người thì càng dệt hoa trên gấm*, nhưng bây giờ tạm thời là trong tuyết tặng than**: “Nhận lấy đi! Khoản đãi người tới tặng lễ cho tốt.”

*Nguyên văn “cẩm thượng thiêm hoa”: thành ngữ chỉ việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.

**Thành ngữ, chỉ sự giúp đỡ trong lúc khó khăn.

Đinh Ngoại Nhân cười góp lời: “Khó thấy còn có người còn nịnh nọt như thế, không bằng công chúa viết một phong thư hồi đáp cho Yến vương.”

Công chúa suy nghĩ một chút: “Cũng tốt, cũng nên đa tạ hậu ý của Vương huynh, ngoài miệng truyền đạt luôn thiếu vài phần thành ý.”

Đinh Ngoại Nhân vội chuẩn bị bút mực, hầu hạ công chúa viết thư: “Công chúa, yến tiệc sinh nhật năm nay định làm như thế nào?”

Công chúa mệt mỏi nói: “Ngươi cũng nhìn thấy tình hình bây giờ, năm trước hoàng thượng còn nhớ đến việc này, nhưng năm nay cũng không nghe không hỏi, bổn cung cũng không có tâm tình lo yến tiệc sinh nhật gì hết.”

Đinh Ngoại Nhân nói: “Tuy rằng lúc này, đám tiểu nhân bợ đỡ không đến nịnh hót, nhưng Thượng Quan đại nhân, Tang đại nhân cũng đã tặng lễ, cũng không thể không tạ lễ một phen. Trải qua chuyện này, còn lại đều là những người thật tình đối đãi với công chúa, nhìn là việc xấu, kỳ thật cũng là chuyện tốt. Hơn nữa, công chúa và hoàng thượng dù sao cũng là tỷ đệ ruột thịt, hoàng thượng tuổi nhỏ mất mẹ, là do công chúa chăm sóc phần nhiều, cảm tình không giống bình thường. Chờ hoàng thượng hết giận, dù sao vẫn có đường sống trở lại, công chúa hiện tại không cần quá tính toán, Thượng Quan đại nhân đã lén đề cập với ta, sẽ nói giúp công chúa ở trước mặt hoàng thượng, Hoắc phu nhân cũng nói sẽ giúp công chúa hỏi thăm hoàng thượng gần đây yêu thích gì.”

Công chúa đầu mày giãn ra vài phần: “Cũng là ngươi nghĩ được chu đáo. Bổn cung nếu ngay cả yến tiệc sinh nhật cũng không làm, chỉ có thể làm cho đám tiểu nhân bợ đỡ kia chế giễu. Việc này giao cho ngươi phụ trách, ngoài Thượng Quan đại nhân, Tang đại nhân, ngươi lại gửi tới thiệp mời cho Hoắc Quang, Hoắc Quang sẽ không thể không đến, có ba người bọn họ, yến tiệc của bổn cung sẽ tuyệt đối không vắng vẻ, xem ai dám ở sau lưng hồ ngôn loạn ngữ?”

Đinh Ngoại Nhân liên tục vâng dạ, trên mặt một vẻ thận trọng, trong lòng cũng thấy đắc ý vạn phần. Hoàng thượng tính nết kỳ lạ, hỉ giận khó dò, vừa rồi mấy lời nói với công chúa, là rập khuôn lời của Hoắc Vũ an ủi hắn, hắn căn bản không tin, công chúa lại một lòng tình nguyện tin tưởng.

Dựa vào mấy câu nói vừa rồi, Hoắc Vũ, Thượng Quan An, Yến vương tất cả đều đã thiếu nợ hắn ngàn quan. Nên hay không nên dùng tin tức này, đi lừa bịp tống tiền Mạnh Giác một phen?

Hoắc Vũ hỏi thăm hắn về yến tiệc của công chúa, chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng Mạnh Giác là một thương nhân ngốc một lòng kết giao quyền quý, chỉ cần


Teya Salat