XtGem Forum catalog
Vân Trung Ca – Phần 3

Vân Trung Ca – Phần 3

Tác giả: Đồng Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327171

Bình chọn: 8.5.00/10/717 lượt.

cười nhắc nhở: “Nên kính trà nghĩa phụ.”

Vân Ca nhận chén trà mà hắn chuyển cho, thật cẩn thận mở nắp đậy ra, rót nước trà xuống mặt đất. Sau khi dâng xong chén trà, lễ bái sư của nàng đã có thể hoàn thành, nàng còn cung kính dập đầu lạy ba lần, mới đứng lên.

Mạnh Giác vừa thu dọn hương án, vừa nói: “Lúc này, chúng ta cũng thực sự thành sư huynh muội.”

Vân Ca ngẫm lại, cũng cảm thấy duyên phận thật sự là một chuyện hết sức kỳ quái. Khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy chiếc đàn có khắc hoa kim ngân, còn thắc mắc rằng một người như thế nào mới có thể khắc ra loại hoa chứa đựng cả đau thương và vui sướng như vậy, không nghĩ rằng sau đó đột nhiên lại thành đồ đệ của người. Nàng ngồi lên tọa tháp, nói: “Về sau nếu ngươi có chút thời gian, kể thêm cho ta một số chuyện về sư phụ, ta rất muốn hiểu rõ hơn một chút về sư phụ.”

Mạnh Giác thu dọn xong mấy thứ, ngồi xuống đối diện nàng, gật đầu đáp ứng: “Nhưng mà ta chỉ biết tới những chuyện sau khi ta đi theo nghĩa phụ, nghĩa phụ cũng không nhắc tới những chuyện trước đó, cho nên ta cũng không biết, rất nhiều đều là ta đoán.”

“Sau này ta có thể hỏi phụ thân và mẫu thân ta, chờ ta biết được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

“Ngàn vạn lần đừng hỏi!” Mạnh Giác cấp bách nói, “Nếu nàng muốn hỏi, đến hỏi Nhị ca* nàng, huynh ấy hẳn là cũng biết, ngàn vạn lần không được đến hỏi mẹ nàng, chuyện nàng bái sư cũng không được nói cho mẹ nàng.”

*Nhị ca Vân Ca hồi nhỏ được nghĩa phụ Mạnh Giác nuôi.

Vân Ca thấy rất kỳ lạ: “Vì sao? Bọn họ không phải là bạn cũ sao? Hơn nữa giao tình hẳn là vô cùng thắm thiết, bằng không ngươi cũng sẽ không muốn lợi dụng…” Nàng vội nuốt vào lời nói đã đến bên miệng, quay đầu đi.

Giọng nói của Mạnh Giác vô cùng đau xót: “Nguyên nhân chính là vì giao tình thắm thiết giữa bọn họ, nghĩa phụ mới không muốn cho mẹ nàng biết người đã mất nhiều năm rồi, người sợ rằng mẹ nàng sẽ đau lòng.”

Vân Ca đã trải qua sinh ly tử biệt, nghe được câu nói kia “Người sợ làm mẹ nàng đau lòng”, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống. Hóa ra là như vậy, sư phụ hắn lại thâm tình tới như thế!

“Trước khi lâm chung nghĩa phụ đã đặc biệt dặn dò cả ba bá bá và Nhị ca nàng, Nhị ca nàng bởi vì nghĩa phụ qua đời, thương tâm khó nén, nhưng trước mặt cha mẹ vẫn giả bộ cười nói như thường, hết sức giấu giếm, nhưng cha nàng và mẹ nàng sao có thể là người dễ bị lừa gạt? Cho nên, huynh ấy một nửa là do tính tình thích khám phá, một nửa cũng là vì nghĩa phụ, đơn giản là cách xa nhà ngàn dặm, những năm gần đây cha nàng và mẹ nàng đã du tẩu khắp nơi, hẳn là cũng chỉ vì muốn gặp lại nghĩa phụ một lần.”

Vân Ca nghe được vừa kinh ngạc lại vừa đau lòng, thì thào nói: “Chỉ sợ là Nhị ca ta đã lộ tẩy trước mặt cha ta rồi, cha hẳn là sớm đoán được, tuy rằng cha cùng đi khắp nơi với mẹ, nhưng khi gặp phải tuyết lở, cha liền mượn cơ hội ở lại bên trong, bởi vì cha sớm biết rằng, cho dù tìm kiếm khắp chân trời góc biển bao nhiêu lần đi nữa, cũng không thể tìm thấy được!”

Mạnh Giác khẽ thở dài: “Lần trước ta đi tới nhà nàng cầu thân, mẹ nàng có hỏi tới nghĩa phụ, ta đã nói vài địa điểm lung tung, ta còn cố gắng nói tới những chuyện khác, mẹ nàng lại buồn bực hỏi ta: “Nghĩa phụ của cháu đi tới chỗ đó làm gì chứ?”, cha nàng lại chỉ ngồi ở bên cạnh yên lặng nghe, hóa ra là bác ấy đã sớm biết.”

Hai người mải mê cân nhắc những chuyện trước kia còn chưa hiểu rõ hết, có chút thương cảm. Giờ khắc này, tất cả ngăn cách giữa bọn họ dường như đều biến mất. Bởi vì duyên phận còn dây dưa không rõ, giữa hai bên còn có hiểu rõ và thân thiết người khác khó mà bì kịp.

Vân Ca nhỏ giọng nói: “Khó trách cha ta và mẹ ta chẳng quan tâm tới ta, bọn họ hẳn là rất tin tưởng sư phụ.”

Mạnh Giác rất xấu hổ, cũng nhỏ giọng nói: “Vốn cha nàng sai Tam ca nàng dõi theo mọi hành tung của nàng, nhưng khi ta nói rằng ta sẽ đuổi theo nàng, cha và mẹ nàng lập tức đều tán thành, nhờ ta chăm sóc cho nàng. Có lẽ bọn họ tuy rằng không muốn ép buộc nàng, nhưng trong lòng nhất định rất hy vọng là hôn sự có thể thành.”

Vân Ca cúi đầu, ngồi yên lặng, Mạnh Giác cũng yên lặng ngồi đó.

Ánh nến nhảy múa, tiếng lách tách rất nhỏ cũng có thể nghe rõ ràng. Bóng của hai người dưới ánh nến đan vào nhau, Mạnh Giác bỗng nhiên hi vọng giờ khắc này có thể thiên trường địa cửu.

Nhưng Vân Ca lại đột nhiên cúi đầu nói: “Ta đi về đây, ngày mai chờ sau khi ngươi tan triều, ta sẽ tới tìm ngươi.”

Mạnh Giác cũng vội vàng đứng lên: “Ta đưa nàng về.”

“Không cần!”

Mạnh Giác không hề để ý tới lời từ chối của nàng, đèn lồng cũng không cầm theo, chỉ đi theo phía sau nàng ra khỏi phòng. Trên dọc đường đi, tuy rằng Vân Ca cũng không nói chuyện với hắn,nhưng cũng không bảo hắn phải trở về, hai người dưới ánh trăng, sóng vai bước đi trên con đường nhỏ quanh co yên tĩnh. Mạnh Giác chỉ cảm thấy trong lòng yên tĩnh tựa như nước, bình yên an ổn khó diễn tả được thành lời, giống như hồng trần hỗn loạn đều cách xa hắn vạn trượng, chỉ thấy có trăng thanh gió mát, sự yên ổn mà thường ngày cần phải mượn tới cầm kỳ thư họa mới có, cũng không phải là dễ dàng mà có được, nên không