
chí giết hắn, cùng lắm chỉ cần một hồi giải thích, xin lỗi nhận tội, nhưng nếu hắn làm Khắc Nhĩ Tháp Tháp bị thương, lại khiến cho Khương tộc viện cớ, châm ngòi các tộc ở Tây Vực tấn công Hán triều.
Hắn đã từng ở Tây Vực một thời gian rất dài, đối với dân tình nơi tiếp giáp giữa Hán triều và các quốc gia Tây Vực thập phần hiểu biết. Bởi vì mấy năm liên tục chinh chiến, hơn nữa trước đó việc cai trị của quan viên Hán triều hỗn loạn, quan viên Hán triều khu vực biên giới đối với các tộc Tây Vực ức hiếp bóc lột vô cùng tàn khốc hà khắc, một số quốc gia Tây Vực đối với Hán triều oán hận chất chứa đã sâu. Nếu biết vương tử Khương tộc đường xa đi tới, hảo tâm chúc mừng tân niên Hán triều, lại bị quan lại Hán triều đả thương, chỉ sợ một đốm lửa nhỏ tạo thành đám cháy lớn, chỉ một chút không cẩn thận sẽ biến thành đại hỏa cháy lan khắp đồng cỏ.
Võ công của Mạnh Giác chủ yếu là học được tử sát thủ Tây Vực, công phu thực sự của hắn căn bản không thích hợp thi đấu thời gian dài, chú trọng nhất chính là dùng phương pháp đơn giản nhất, tiết kiệm thể lực nhất giết chết đối phương.
Nếu thực luận công phu giết người, Khắc Nhĩ Tháp Tháp căn bản không đáng để Mạnh Giác giết. Có điều sát chiêu thực sự, một chiêu Mạnh Giác không thể dùng, chỉ có thể dựa vào nhiều năm gian khổ luyện tập, hóa giải sát chiêu của Khắc Nhĩ Tháp Tháp
Trận này Mạnh Giác so đấu, càng đánh càng hung hiểm vạn phần. Một người xuất đao không chút lưu tình, một người đường kiếm luôn luôn kiêng dè, nhiều lần đao của Khắc Nhĩ Tháp Tháp đều đã kề sát tới chỗ hiểm trên người Mạnh Giác, nữ tử dưới điện sợ tới mức thất thanh kinh hô.
Kiếm thế của Mạnh Giác bị Khắc Nhĩ Tháp Tháp ép tới càng lúc càng yếu. Khắc Nhĩ Tháp Tháp đấu tới hơn hai trăm chiêu, trong lòng đã vô cùng không kiên nhẫn, đôi mắt híp lại, lộ ra một nụ cười tàn khốc, đường đao vung ra rồi thu lại, chỉ bảo vệ bên trái thân thể phải đối mặt với đường kiếm của Mạnh Giác, tránh cho Mạnh Giác đâm vào chỗ hiểm yếu của hắn, cho dù thân dưới không hề phòng thủ, đúng là liều mạng dù cho chính mình trọng thương, cũng muốn vung đao chém giết Mạnh Giác.
Loan đao thẳng tắp một đường vung thẳng, hướng tới cổ Mạnh Giác, tốc độ cực nhanh. Nhưng Mạnh Giác lại chớp được thời cơ nhanh hơn một chớp mắt so với hắn. Tuy rằng chỉ một chớp mắt, nhưng cũng đủ để trước khi đao của hắn lướt tới cổ mình, đổi kiếm từ tay phải sang tay trái, lợi dụng sai lầm của Khắc Nhĩ Tháp Tháp, theo phương hướng hắn chưa từng dự liệu, mũi kiếm đâm thẳng phía trái tim Khắc Nhĩ Tháp Tháp.
Ranh giới sinh tử chỉ trong nháy mắt.
Thân thể Mạnh Giác chịu qua khổ luyện đã đưa ra lựa chọn trước tâm trí của hắn. Tay phải quăng kiếm, tay trái đón kiếm. Không thể tưởng tượng nổi, thậm chí là một chiêu kiếm pháp cực kỳ khó coi, chỉ là rất nhanh, nhanh tới mức làm cho người ta khó có thể tưởng tượng ra được, nhanh tới mức làm cho người ta không thể thấy rõ ràng được.
Mũi kiếm đâm thẳng phía trái tim Khắc Nhĩ Tháp Tháp.
Khắc Nhĩ Tháp Tháp đột nhiên phát giác tay trái của Mạnh Giác tự nhiên lại cầm kiếm, hơn nữa lúc này mới ý thức được tốc độ kiếm pháp của Mạnh Giác trước đó chậm biết bao nhiêu. Trong mắt Mạnh Giác là bình tĩnh tới cực điểm cùng lãnh khốc vô tình.
Khắc Nhĩ Tháp Tháp nhớ tới Cô lang trên thảo nguyên khiến cho thợ săn sợ hãi nhất. Cô lang là một con sói nhỏ may mắn sống sót khi thợ săn giết hại bầy sói, con sói nhỏ đó một khi lớn lên, sẽ trở thành Cô lang tàn nhẫn lãnh khốc nhất.
Đồng tử của Khắc Nhĩ Tháp Tháp đột nhiên co rút lại, biết là hắn đã phạm vào sai lầm. Mà là sai lầm phải trả giá quá lớn… chính là cái chết!
Một thanh đao nhanh như sao xẹt qua, khí thế như sấm sét, vù vù bổ về phía cổ Mạnh Giác. Một mũi kiếm giống như tia chớp, giống như độc xà ẩn thân, lặng yên không một tiếng động đâm thẳng tới hướng trái tim Khắc Nhĩ Tháp Tháp. Trong mắt Mạnh Giác, trong lãnh khốc của loài thú săn mồi, đột nhiên hiện lên một tia mê man và chần chờ, còn có…
Thương xót?!
Khắc Nhĩ Tháp Tháp không thể tin được!
Mạnh Giác bỗng nhiên ngầm mạnh mẽ áp chế mũi kiếm, tránh hướng trái tim Khắc Nhĩ Tháp Tháp, đường kiếm hướng về phía sườn Khắc Nhĩ Tháp Tháp.
Đao của Khắc Nhĩ Tháp Tháp vẫn bổ về phía cổ Mạnh Giác như trước. Ánh mắt Mạnh Giác đã không còn nhìn Khắc Nhĩ Tháp Tháp, cũng không quan tâm tới trận tỷ thí này nữa, hắn chỉ bình tĩnh lạnh nhạt nhìn về hướng khác.
“Không được!”
Một tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế.
Khắc Nhĩ Tháp Tháp bừng tỉnh, đột nhiên thu lực, đao dừng lại ở cổ Mạnh Giác, trên lưỡi đao đã có máu tươi thấm ướt.
Nếu hắn vừa rồi chậm thu lực một chút, đầu Mạnh Giác cũng đã bay ra, mà hắn nhiều nhất là bị thương vùng bụng, hoặc là căn bản sẽ không bị thương, bởi vì mũi kiếm của Mạnh Giác mới vừa chạm vào da thịt của hắn, đã ngừng dùng lực.
Trong khoảnh khắc Mạnh Giác thay đổi đường kiếm, khi kết cục đã định, Mạnh Giác tựa hồ đã khinh thường không muốn tiếp tục vì chuyện này mà lãng phí tinh lực thêm nữa, toàn bộ tâm trạng của hắn dường như cũng dồn vào trong ánh mắt, nhìn chăm chú vào một nơi khác. Khắc Nhĩ T