
xuất quân đi đánh trận, muốn chọc tức ông, muốn chứng minh bản thân mạnh mẽ hơn con trai… Cho rằng như thế sẽ cởi bỏ được cái kén trên người, có được sự giải thoát”.
Chỉ có nỗi đau xé tim gan mới có thể làm cho đứa trẻ trưởng thành chỉ sau một đêm.
Diệp Chiêu vuốt qua chữ “Chiêu” khắc trên thanh kiếm, nói khẽ: “Khi trở về Diệp Phủ, mẹ tôi còn hơi thở cuối cùng, bà đưa cho tôi thanh bảo kiếm mà cha tôi yêu quý nhất, nói với tôi, tôi mới là đứa con gái mà cha tôi tự hào nhất, cũng là đứa con gái mà ông yêu thương nhất. Người nhà Diệp gia tử trận trên chiến trường đủ nhiều rồi, cho nên cha hy vọng tôi đừng giống như anh trai mình dùng cả tính mạng để chém giết trên sa trường, mà giống như con gái nhà bình thường khác sẽ lấy chồng, có được hạnh phúc giản đơn.”
Mẹ nói rằng đừng báo thù, mau chạy trốn, chạy về hướng Tây.
Phía Tây thành Ung Quan là trấn Mông Kỳ, Man Kim vẫn chưa đuổi đến.
Nhân lúc trời tảng sáng, khi sự cảnh giác của con người ở mức thấp nhất, mau chạy trốn.
Lửa thành Ung Quan dần dần tắt, các khu nhà đều cháy hết cả, người sống cũng chẳng còn bao nhiêu, cái còn lại chỉ là sự thù hận.
Cha, con xin lỗi.
Di mệnh của cha, tạm thời con không có cách nào làm được.
Diệp Chiêu đứng thẳng người, cô nhìn về tòa thành đã bị hủy hoại, nói rất kiên định: “Mạc Bắc là nhà của ta, trong người ta đang chảy dòng máu của Diệp gia, ở đây ngang ngược gây ra nhiều tội ác không tha thứ được. Nay gặp phải nạn lớn, sao có thể bỏ mặc bách tính Mạn Bắc, một mình rời bỏ đi chứ?”
Diệp Chiêu cầm thanh bảo kiếm của cha, giơ cao binh phù tập hợp những binh lính còn sống sót của cha mình để tiếp tục ra trận giết giặc.
Cô phải dùng máu tươi để rửa sạch những lỗi lầm đã phạm phải.
Cô quyết tâm sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để chuộc tội.
Diệp Chiêu đi về phía Đông.
Sao mai sáng lấp lánh nơi chân trời, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ và chói lóa.
Hồ Thanh lau khô nước mắt, đuổi theo Diệp Chiêu, hỏi lớn: “Này, đồ thô lỗ không đọc được văn thư như cô có cần quân sư không?”
Chương 26: Chia Loan Rẽ Thúy
Hạ Ngọc Cẩn nghe Hồ Thanh kể chuyện quá khứ, cảm thấy nét mặt Hồ Thanh có vẻ kỳ quặc, dường như tràn trề sự ngưỡng mộ với vợ mình, liền hỏi một cách rụt rè: “Này… Không phải huynh có ý với bà hổ cái kia chứ…”.
Nét mặt Hồ Thanh u ám, lắc đầu: “Tướng quân là thân phận gì? Tôi là thân phận gì? Vào sinh ra tử bao nhiêu năm thế, bây giờ cô ấy sống tốt là được, không thể yêu cầu thêm nữa. Huynh đừng bao giờ hiểu lầm, chúng tôi không có gì cả, việc hôm nay coi như là tôi lỡ lời khi quá chén, huynh hãy coi như tôi chưa nói gì”.
Rõ ràng là đã ám chỉ rồi còn gì?!
Tim của Hạ Ngọc Cẩn đang đập loạn nhịp.
Anh ta nhớ đến lần đầu gặp Hồ Thanh, đối phương với bộ dạng không như ý, cắm đầu uống rượu, sau đó nói người con gái mình yêu đã lấy một tên khốn nạn, tên khốn nạn này có đến tám phần là chỉ mình. Cũng khó cho anh ta cứ phải xưng huynh đệ với mình, uống rượu vui vẻ với mình, phải chăng vì muốn nghe ngóng người con gái trong lòng mình có sống tốt không?
Nói cho cùng hai người bọn họ cùng vượt qua hoạn nạn, ở chiến trường sớm tối gặp nhau, trong lòng nảy sinh tình cảm cũng là điều đương nhiên.
Tướng quân với quân sư và tướng quân với một kẻ là con nhà giàu đua đòi, chẳng cần phải là người nào biết suy nghĩ cũng có thể thấy ngay là bên nào xứng hơn.
Đúng là bá phụ Hoàng đế của anh ta là kẻ đầu xỏ lưu manh! Mẹ kiếp đúng là đồ không ra gì!
Để đoạt lấy của hồi môn của tướng quân, lại dám ngang nhiên chia cắt đôi lứa, ly tan một đôi trời sinh, ép tướng quân lấy cháu trai lêu lổng của nhà mình, làm quân sư âm thầm chịu đựng buồn đau, hàng ngày mượn rượu giải sầu chữa lành vết thương. Cũng làm cho cháu mình đau khổ dưới bầu không khí sắt đá của tướng quân, bàng hoàng sống qua ngày.
Hạ Ngọc Cẩn đau lòng vỗ vai Hồ Thanh, không biết nên an ủi thế nào.
Tuy anh ta làm không ít việc xấu, nhưng việc đoạt đi người yêu của người khác là việc không nên làm. Chỉ vì Hồ Thanh không phải họ Hạ, lại thông minh có bản lĩnh, cho nên không thể lọt vào mắt kẻ đầu xỏ lưu manh kia, càng không bảo vệ được an nguy cho Diệp Chiêu, làm cho uyên ương không đến được với nhau, làm cho anh ta bị kẹp ở giữa làm người xấu xa thật khó chịu vô cùng.
Hồ Thanh nhìn bộ dạng của anh ta, thở dài: “Đời người cũng giống như một vở kịch, mỗi người chưa chắc đã diễn được vai mà mình muốn.”
Hạ Ngọc Cẩn vội vàng động viên: “Ít ra cũng phải tranh đấu chứ.”
Hồ Thanh thở dài: “Tranh đấu chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.”
Hạ Ngọc Cẩn hối thúc: “Không thể từ bỏ dễ dàng vậy được!”
Hồ Thanh kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm: “Huynh muốn tôi không từ bỏ cái gì?”
Hạ Ngọc Cẩn cuối cùng cũng nhận ra, bản thân không muốn bị cắm sừng, nhưng lại cổ vũ người khác cướp vợ mình, có phải là quá đáng quá không?
Hồ Thanh thấy sắc mặt Hạ Ngọc Cẩn vừa trắng vừa đỏ, dường như đang suy nghĩ giằng co gì đó thì suýt không nhịn được cười. Vốn là người có tính nếu có cơ hội chọc tức đối phương thì quyết không bỏ qua, nên Hồ Thanh quay mặt đi, than một hơi thật dài, sau đó đứng lên, bảo chủ quán đổ đầy hồ lô