
cúi gằm mặt xuống ăn lấy ăn để, cậu bé có vẻ rất đói bụng.
Tôi thương cậu bé nên quay sang trách cứ Valeria: “Chị đợi bao lâu rồi? Người lớn có thể đợi, nhưng chị không thể để trẻ con đói bụng”.
Valeria không đáp lời tôi, chị rút từ trong túi xách một cái túi giấy đặt trước mặt tôi: “Mai, cô hãy cầm lấy chỗ này, vài ngày nữa tôi có thể gom thêm một ít”.
Tôi mở túi giấy, bên trong là một đống tiền hryvnia gồm các mệnh giá khác nhau.
(Hryvnia là tiền Ukraine)
“Đây là gì vậy?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Tôi nghe nói cô đang đi vay tiền ở khắp nơi”.
“Thế thì sao?”
Valeria cúi đầu: “Khoản tiền hryvnia này đổi thành đô la cũng được tám ngàn. Tôi biết là chẳng thấm vào đâu nhưng cô đừng từ chối”.
Tôi gạt cái bát sang một bên rồi đứng dậy: “Valeria, chị còn phải nuôi Ivan nữa”.
“Tôi biết”. Chị không nhìn tôi, giọng nói trở nên nghèn nghẹn: “Nhưng nếu không có anh ấy, tôi và Ivan cũng không sống đến ngày hôm nay…”.
“Chị cầm về đi”. Tôi nhét túi giấy vào tay Valeria: “Nếu anh ấy biết được, anh ấy tuyệt đối không đồng ý nhận tiền của chị”.
Valeria mếu máo, hai mắt ngấn lệ: “Tại sao? Tôi vẫn chưa có cơ hội báo đáp Tôn!”
Tôi còn chưa lên tiếng, Ivan ở bên cạnh đột nhiên có một cử chỉ bất ngờ, cậu bé giật lấy túi tiền đặt trước mặt tôi và lên tiếng: “Cho papa, cho papa”.
Tôi kinh ngạc nhìn cậu bé như không tin nổi vào mắt mình: “Ivan, cháu vừa nói gì?”
Cậu bé rõ ràng vừa biểu đạt ý kiến của mình.
Nhưng Ivan không thèm để ý đến tôi, cậu bé lại ngồi xuống cắm cúi ăn cơm tiếp.
Valeria xoa đầu cậu bé cười cười: “Ivan gặp được một bác sỹ tốt nên thời gian qua có tiến bộ rất lớn”.
“Thật sao?” Tôi véo má Ivan, trong lòng mừng thay chị: “Thế thì tốt quá!”
“Mai!” Valeria ngượng ngùng nhìn tôi: “Tôi có chuyện vui muốn báo với cô”.
“Chuyện gì?”
“Tôi sẽ kết hôn vào chủ nhật tuần sau”.
“Hả? Chú rể là ai?” Tôi lại một lần nữa ngạc nhiên tột độ.
Chuyện Valeria ghen với tôi phảng phất mới như ngày hôm qua, vậy mà trong nháy mắt vật vẫn ở chốn cũ người không còn như xưa, Tôn Gia Ngộ đã trở thành quá khứ của chị.
“Là…là bác sỹ của Ivan”. Valeria nở nụ cười thẹn thùng.
“Vậy…chúc mừng chị!”
Tôi cố gắng thể hiện vẻ mặt vui mừng, không hiểu tại sao trong lòng tôi hơi chua xót, cảm thấy bất bình thay Tôn Gia Ngộ, những người ở bên cạnh anh lần lượt rời bỏ anh mà đi.
“Mai, cô có tham gia hôn lễ không?” Valeria nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi.
Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nếu anh ấy có thể ra ngoài, tôi và anh ấy nhất định sẽ đến nhà thờ”.
Valeria tiến lên ôm tôi và nói nhỏ vào tai tôi: “Bạn yêu, xin hãy giữ lại tiền. Tôn là người tốt, thượng đế nhất định sẽ phù hộ anh ấy”.
“Cám ơn chị, Valeria”. Tôi vỗ nhẹ lên lưng chị, nhân cơ hội đó giơ tay lau giọt nước mắt không biết rơi xuống từ lúc nào.
Sau khi tiễn mẹ con Valeria ra về, tôi đóng cửa và lấy ra tờ giấy gửi tiền “ngân hàng ngầm” và tờ ủy quyền của Tôn Gia Ngộ. Tôi ngồi dưới ngọn đèn nhìn hai tờ giấy một lúc lâu.
Ngày mai chúng sẽ không thuộc về tôi nữa, trong lòng tôi tràn ngập sự lưu luyến và đau khổ.
Ngón tay tôi lướt qua hàng chữ viết của anh, giống như chạm phải vật thể có da có thịt, như lướt qua lòng bàn tay anh. Hàng loạt ký ức dội về trong trí óc tôi, nhiều hình ảnh và quá khứ khó quên như vậy, đến nay thứ tôi có thể tiếp xúc, chỉ còn lại hai hàng chữ.
Tôi chống tay lên bàn, cố gắng kìm nén không để nước mắt trào ra, nhịn đến mức cổ họng tôi như có một con dao sắc nhọn đâm vào.
Ngoài trời oi ả nóng bức nhưng toàn thân tôi lạnh toát.
————————-
Sáng ngày hôm sau, tôi đến “ngân hàng ngầm” theo lời hẹn trước trong điện thoại. Vẫn là cái bàn đó, ngồi đằng sau bàn vẫn là người đàn ông trung niên có gương mặt mờ nhạt đó. Tôi đứng trước bàn, tay nắm hai tờ giấy, do dự hồi lâu mới đưa cho ông ta.
Tôi mở to mắt nhìn hai tờ giấy bị hút vào cái máy cắt vụn giấy. Như vậy, mối liên hệ cuối cùng của tôi và anh đã đứt đoạn giống như con diều đứt chỉ. Trái tim tôi co rút, ngực hô hấp khó khăn.
Bốn mươi bảy ngàn đô la Mỹ, với tám ngàn Valeria để lại, tổng cộng là năm mươi lăm ngàn, tôi đưa hết cho Khâu Vĩ.
Khâu Vĩ cũng đã cắm toàn bộ lô hàng của anh, chỉ lấy được một trăm hai mươi ngàn tiền mặt, bằng sáu mươi phần trăm số vốn anh đổ vào.
Thế nhưng Khâu Vĩ không một lời oán trách, khiến tôi đâm ra hoài nghi, trong thế giới vật chất này còn tồn tại tình bạn thật sự?
Hóa ra không phải ai cũng xứng với hai từ “Bạn bè”.
Số tiền chúng tôi gom được so với con số La Tây đưa ra còn thiếu hơn hai mươi ngàn đô la Mỹ. Những nơi có thể vay mượn chúng tôi đều mượn cả rồi, bây giờ chúng tôi không biết đi đâu mới có thể kiếm ra khoản tiền này.
“Nếu thật sự hết cách thì chỉ có thể đi vay nặng lãi”. Khâu Vĩ nói.
Tôi giật mình: “Không còn cách khác sao?”
“Tuy chúng ta cố gắng không dính đến vay nặng lãi nhưng đến nước này thì chỉ còn con đường đó. Hoặc là có một cách khác”.
“Cách gì?” Tôi hỏi.
“Đi cướp ngân hàng”.
“Xin anh”. Tôi suýt nữa bật cười.
“Nhắc đến ngân hàng tôi mới nhớ một chuyện”. Khâu Vĩ cau mày: “Chiều hôm qua tôi gặp Lão Tiền ở ngân hàng”.
“Hả?” Cái tên Lão Tiền