
anh!”
Andre không lên tiếng, ánh mắt và gương mặt anh vẫn lạnh lùng vô cảm.
“Cám ơn anh!” Tôi nói lại một lần rồi biết ý chào tạm biệt.
“Mai, đợi đã!” Cuối cùng anh cũng gọi tôi.
Tôi dừng bước đợi anh nói tiếp.
“Cô có biết tôi yêu cô không?” Đằng sau vọng đến tiếng nói nghi hoặc của Andre.
Tôi mỉm cười, vành mắt hơi nóng lên: “Tôi biết, tôi hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng trong lòng tôi chỉ có thể chứa một người”. Tôi quay lại đối diện anh: “Trong Kinh thánh có câu, xin anh hãy đặt em vào trái tim anh như con dấu. Đối với tôi, Tôn chính là con dấu đó. Andre, tôi chỉ có thể nói xin lỗi anh”.
“Tôi hiểu”. Anh gật đầu: “Bắt đầu từ tháng sau, tôi sẽ rời khỏi Cục cảnh sát đi Kyiv làm việc. Cô hãy bảo trọng”.
Anh tiến lên ôm tôi rồi quay người bước đi.
Tôi đứng yên một chỗ nhìn theo bóng lưng Andre, tim tôi thắt lại, tôi thậm chí còn quên không nói lời tạm biệt anh.
Cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt, vì vậy anh quyết định rời bỏ tôi mà đi, anh đã hoàn toàn được giải thoát.
Ánh nắng gắt của buổi trưa dọi xuống, nóng đến mức đầu óc tôi choáng váng, tôi thẫn thờ ngồi trên hàng ghế dài ở ven đường, chỉ một lúc người tôi đã đổ đầy mồ hôi. Nhưng tôi không muốn nhúc nhích, vì dường như làm vậy, sự lạnh lẽo trong tim tôi mới có thể tan đi ít nhiều.
Lão Tiền gọi điện thoại đến: “Tiền đã chuẩn bị xong rồi, cô có đến lấy không?”
Mặt biển phản chiếu ánh nắng mặt trời, khiến tôi bị chói mắt. Tôi khép mi mắt, dường như dưới mặt nước chỉ có một hình ảnh duy nhất là gương mặt trắng bệch đầu quấn băng của Tôn Gia Ngộ.
Bây giờ tôi chỉ có anh, chỉ còn lại một mình anh. Tôi sẽ không thể gắng gượng nổi nếu bị mất anh.
Cuối cùng tôi nói: “Tôi đi”.
Chạng vạng tối hôm đó trời đổ cơn mưa lớn. Sau trận mưa bầu trời Odessa trong vắt, tôi nhắm mắt, người cứng đờ như khúc gỗ, đây là một buổi đêm tăm tối nhất trong cuộc đời tôi.
Khâu Vĩ trợn mắt kinh ngạc khi nhận hai mươi ngàn đô la từ tay tôi. Anh mở cục tiền ra xem, đến khi xác nhận không phải tiền giả, anh mới hỏi bằng một giọng nghi hoặc: “Cô dùng cách gì để đòi vậy?”
Tôi cố gắng nở nụ cười thoải mái và làm ra vẻ tự nhiên: “Anh khỏi cần quan tâm, phụ nữ có cách riêng của phụ nữ”.
Anh nhìn tôi chăm chú mà không lên tiếng. Tôi bị anh nhìn chòng chọc, hốt hoảng giơ tay cầm điếu thuốc của anh và đưa miệng, ai ngờ vừa rít một hơi tôi liền ho sặc sụa mãi không thôi.
Đợi đến lúc tôi ho xong, Khâu Vĩ vẫn nhìn tôi. Tôi tưởng anh sẽ nói điều gì đó nhưng anh chỉ giật điếu thuốc trong tay tôi ném vào cái gạt tàn, rồi anh lên tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi tìm La Tây”.
Ba mươi tập toàn tờ một trăm đô la Mỹ xếp đầy một cái va ly. Khi chúng tôi đặt va ly trước mặt La Tây, thần sắc chị ta hơi thay đổi.
La Tây cầm mấy tập tiền nghịch đi nghịch lại một hồi rồi cau mày nói với Khâu Vĩ: “Nghe nói anh gán hàng cho người khác, tổn thất lớn lắm phải không?”
“Không có gì”.
Câu trả lời của Khâu Vĩ cứng nhắc đến nỗi tôi sợ anh sẽ đắc tội La Tây.
Nhưng La Tây dường như không bận tâm, chị ta gật đầu: “Thế thì tốt. Đúng rồi, tôi có một chuyện muốn nói với hai người, cũng coi như là chuyện vui”.
Khâu Vĩ không lên tiếng, tôi lập tức vểnh hai tai, từ lâu lắm rồi tôi không biết đến hai từ “chuyện vui”.
La Tây cười cười: “Tên khốn đó…Kẻ thù của hắn ở Trung Phi sắp tìm đến đây rồi”.
La Tây không nhắc đến tên ai nhưng tôi hiểu chị ta nói gì, trong lòng tôi cảm thấy nhẹ đi một phần.
Khâu Vĩ hỏi với giọng đầy ngạc nhiên: “Là…là chị tác động sao?”
La Tây không trực tiếp trả lời, chị ta mỉm cười: “Món nợ của bọn họ để bọn họ tự giải quyết với nhau, không cần chúng ta ra tay”.
“Chị La, cám ơn chị!” Lời cám ơn của Khâu Vĩ xuất phát từ đáy lòng.
“Khâu Vĩ, anh cũng thực tế quá đi”. La Tây nhận ra sự khác biệt trong thái độ của Khâu Vĩ, chị ta bĩu môi: “Còn nữa, tôi đã nhờ người nói giúp, chiều nay có thể đi bệnh viện thăm Gia Ngộ”.
Tim tôi đập thình thịch, tôi ngồi thẳng người nhìn La Tây.
“Cô thì thôi đi”. La Tây liếc xéo tôi: “Gia Ngộ vừa mới rời khỏi phòng giám hộ trọng bệnh, cậu ấy làm gì còn hơi sức bị cô hành hạ một lần nữa”.
Tôi mắc nghẹn nên không thể nói một lời nào, đành phải liếm bờ môi nứt nẻ và quay mặt đi chỗ khác.
“Tôi có thể chuyển lời giúp cô. Cô muốn nói điều gì với cậu ấy?”. Chị ta bổ sung thêm một câu bằng giọng điệu bố thí.
Tôi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không ạ”.
Khâu Vĩ nhìn tôi không lên tiếng, ánh mắt anh đầy vẻ đồng tình và thương xót. Tôi nở nụ cười miễn cưỡng để anh yên lòng.
La Tây cầm cái va ly, không hiểu sao chị ta đột nhiên thở dài: “Hôm đó tôi nói những lời cứng rắn, thật ra tôi cũng áy náy lắm. Nhưng ở vào địa vị của tôi cũng rất khó xử. Trong vụ này, Gia Ngộ dù sao cũng không đúng, nếu tôi quá thiên vị cậu ấy, ví dụ như chi tiền hộ cậu ấy, sau này lời nói của tôi sẽ không có trọng lượng nữa. Khâu Vĩ, anh hiểu ý tôi không?”
Khâu Vĩ nở nụ cười khiên cưỡng, không biết anh có hiểu ý chị ta.
La Tây rút từ trong va ly hai tập tiền
(hai mươi ngàn đô la)
đưa cho Khâu Vĩ: “Anh cầm lấy đi, coi như một chút tâm ý của tôi”.
Khâu Vĩ cúi đầu nhìn nhưng anh không giơ tay nhận t