
lúc càng mê li, cô vươn tay vòng qua cổ hắn, như người sắp chết đuối vừa tìm được một cọc gỗ cứu mạng.
Nụ hôn nóng rực dần trở nên ướt át, môi Cung Quý Dương câu lên một đường cong tà tứ thường thấy, tinh tế mà đầy tính xâm lược chậm rãi dời xuống, đôi tay cũng thuần thục lướt theo những đường cong của cô.
Tuy Sầm Tử Tranh đã là một bà mẹ của ba đứa nhỏ nhưng năm tháng vẫn chưa lưu lại nhiều dấu vết trên người cô, ngược lại, thời gian chỉ giúp thân thể cô trở nên càng đầy đặn và mượt mà, làn da vẫn trắng nõn, xúc cảm mềm mại như một loại tơ lụa thượng hạng,qua bảy năm vẫn khiến Cung Quý Dương mê đắm không thôi.
Hắn không thể không thừa nhận có lẽ đời này số phận đã định hắn thua trong tay cô, mê luyến tất cả những gì thuộc về cô, mê luyến nụ cười, ánh mắt, mê luyến cô ngay cả lúc tức giận hay vui vẻ, mê luyến giọng nói của cô, thân thể của cô, tất cả, tất cả đều khiến hắn yêu đến điên cuồng.
Sầm Tử Tranh cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng, thân thể dưới sự khiêu khích của hắn như phủ lên một tầng hồng nhạt, cô thấp giọng rên khẽ, đôi gò đầy đặn phập phù theo từng hơi thở dồn dập rồi rất nhanh bị Cung Quý Dương ngậm lấy …
‘Aaa …’ Sầm Tử Tranh yêu kiều bật ra một tiếng rên khẽ, cả người mềm nhũn như vừa bị rút hết sức lực …
‘Tranh Tranh, em thật đúng là yêu tinh mê người …’
Đôi mắt vốn đã thâm thúy của Cung Quý Dương càng thêm trầm xuống, giọng nói trầm thấp bởi vì dục vọng mà trở thên thô ráp, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên dồn dập.
Bàn tay to rất không an phận mà không ngừng châm lửa trên người cô, môi mỏng mang theo một sức mạnh như muốn cắn nuốt cô hoàn toàn.
Cảm giác cơ thể được lấp đầy khiến Sầm Tử Tranh khó mà nén được bật ra một tiếng ngâm nga kiều mị khiến cả gian phòng xuân sắc khôn cùng…
***
Cung thị tài phiệt vào buổi sáng sớm đầy những bóng người bận rộn tới lui, không khí làm việc nghiêm cẩn phủ trùm cả tòa nhà rộng lớn.
Không khí trong phòng tổng giám đốc vốn yên ắng bị phá vỡ bởi những tiếng gõ cửa nhè nhẹ …
‘Vào đi!’
Cung Quý Dương ngồi yên trên ghế vẫn chăm chú nhìn văn kiện, chỉ ra lệnh ngắn gọn bằng giọng trầm thấp của mình, thân thể tráng kiện trong bộ Tây trang được cắt đo thủ công càng hiển lộ khí phách bất phàm của hắn.
Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tiến vào, trên tay là một phần văn kiện.
‘Cung tiên sinh, đây là tư liệu về người mà ngài muốn điều tra!’
Cung Quý Dương gật đầu, chậm rãi mở phần tư liệu vừa được đưa lên …
Trên gương mặt anh tuấn chợt thoáng qua một vẻ thâm trầm, đôi mày rậm cũng theo đó nhíu chặt.
Sao lại như thế chứ?
Q.10 – Chương 20: Chuyện Không Phải Một Sớm Một Chiều (1)
Bệnh viện St. Katon
Buổi sáng sớm trong lành, bệnh viện St. Katon vẫn đầy người đến khám như từ trước đến giờ, nơi đây là một bệnh viện hoàn cảnh trị liệu được xếp bậc trung, chuyên dành trị liệu cho tầng lớp đi làm công ăn lương, thu nhập vừa phải.
Cửa phòng khám chuyên khoa tim nửa khép nửa nở, bên trong ngoại trừ một vị bác sĩ tuổi trung niên còn có một cô gái mi thanh mục tú diện mạo xinh đẹp nhưng trên mặt cô gái không dấu được nét buồn bã và lo lắng, ánh mắt dõi theo tấm phim X quang trên tay bác sĩ.
‘Bác sĩ, bệnh của cha tôi …’ Giọng cô gái có chút run rẩy, hô hấp cũng khó khăn.
Bác sĩ chỉ tay lên tấm phim X quang, giọng trầm ngâm nói: ‘Khương tiểu thư, tôi có thể nghiêm túc nói với cô, bệnh tim của cha cô chẳng những không thuyên giảm mà hiện giờ đã bắt đầu biến chứng thành một loại bệnh phổi mãn tính.
‘Cái gì chứ? Sao lại như thế được?’ Cô gái trong phòng bệnh không phải người xa lạ mà chính là Khương Tĩnh Nghiên, cô đến gặp bác sĩ về tình hình sức khỏe của cha mình, người đang được chữa trị trong bệnh viện này.
Khi nghe được những lời này từ miệng bác sĩ, cả người cô lảo đảo như sắp đổ, toàn thân không còn chút sức lực nào chỉ như một cái xác không hồn.
Vị bác sĩ này là bác sĩ điều trị chính cho ông Khương, nghe cô hỏi vậy, ông chậm rãi đứng dậy, bước tới bước lui trong phòng, thoạt nhìn cũng biết ông đang nghiền ngẫm một vấn đề gì đó.
‘Khương tiểu thư, thực ra cha cô có loại biến chứng này đã có thể xem như là may mắn trong cái bất hạnh rồi. Cô cũng biết đó, cha của cô bị chứng bị tim cực kỳ hiếm có đó là rối loạn tĩnh mạch phổi TAPVR, người bị chứng bệnh này bởi vì máu giàu oxy trở về từ phổi đến tâm nhĩ phải hoặc tĩnh mạch chảy sai vị trí khiến cho vòng chảy máu đến và đi từ phổi và không bao giờ được thoát ra khỏi cơ thể chính vì vậy một khi bị chứng bệnh này sẽ rất nhanh gây nguy hiểm cho phổi. Trước mắt chúng tôi phải khống chế những biến chứng trước. Nhưng nếu không lập tức trị liệu thì căn bệnh này sẽ khiến cho các tĩnh mạch bị thu hẹp lại và có thể gây tử vong rất nhanh nếu không được tìm thấy và can thiệp bằng phẫu thuật kịp thời.
Khương Tĩnh Nghiên thấy đầu càng lúc càng choáng váng, tay cũn run dữ dội, gương mặt vốn xanh xao giờ đã trở nên trắng bệch không còn chút huyết sắc nào. Cô chống hai tay lên bàn gượng đứng dậy mà cũng là để giữ cho mình khỏi đột ngột ngất đi …
‘Bác sĩ, cầu xin ông, xin ông cứu lấy cha tôi. Bất kể là dùng thuố