
g là đôi bạn rất thân nhưng hiện giờ thì như nước với lửa, điều này khiến cô thế nào cũng thấy trong lòng không dễ chịu tí nào.
Cung Quý Dương hơi mỉm cười: ‘Tranh Tranh, anh biết em đang suy nghĩ gì nhưng cho dù em có muốn bù đắp thì người nhà họ Khương chưa chắc đã chịu tiếp nhận tấm lòng của em đâu!’
‘Quý Dương …’ Sầm Tử Tranh chợt ngẩng đầu lên nhìn chồng, trong mắt không dấu được một tia khẩn cầu: ‘Anh giúp em đi!’
Cung Quý Dương nhìn sâu vào mắt cô, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt nhìn không ra có chút thâm trầm và tâm cơ nào: ‘Em muốn anh giúp em thế nào?’
‘Phái người giúp em tìm thông tin về Tĩnh Nghiên được không? Tuy rằng em biết bạn ấy đang ở Mỹ nhưng em lại không biết địa chỉ cụ thể của bạn ấy, với lại … xem bạn ấy sống có tốt không? Đang sống với ai? Năn nỉ anh, giúp em được không?’ Sầm Tử Tranh biết Cung Quý Dương trước giờ không thích những gì có liên quan đến Khương Ngự Kình nhưng lần này cô chỉ còn cách nhờ hắn mà thôi.
Cung Quý Dương nghe cô nói vậy không lập tức trả lời mà cười nhẹ một tiếng, thuận tay giúp cô vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, đôi môi tà tứ kề sát bên tai cô nói khẽ: ‘Nha đầu ngốc, anh là chồng em, sao lại còn phải nói “năn nỉ” hai chữ này chứ?’
‘Nhưng anh đối với nhà họ Khương …’ Sầm Tử Tranh nói đến đây chợt ngừng.
‘Em thật sự cho rằng gặp được Khương Tĩnh Nghiên là một điều bất ngờ sao?’ Cung Quý Dương bất thình lình thốt lên một câu.
Q.10 – Chương 19: Hiểu Lòng Nhau
Sầm Tử Tranh nghe chồng hỏi vậy cả người chợt cứng đờ, trong đôi mắt đẹp không dấu được một tia nghi hoặc nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm tà tứ của hắn …
‘Quý Dương, em không hiểu ý của anh!’
Cung Quý Dương lười lĩnh tựa người nơi đầu giường, nhất cử nhất động đều không che dấu sự tao nhã nhưng nguy hiểm ngấm ngầm, hắn cười nói: ‘Tranh Tranh à, trên đời này có rất ít chuyện trùng hợp đến như vậy. Tuy Tĩnh Nghiên trước đây đúng là bạn thân của em nhưng người ta vẫn thường nói lòng người khó dò, bấy nhiêu năm qua em vẫn không gặp lại cô ấy vậy mà bây giờ, sau đằng đẵng bao nhiêu năm lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn trùng hợp đến mức để cho riêng mình em gặp được, chẳng lẽ em không cảm thấy chuyện này rất đáng nghi hay sao?’
‘Không …’
Sầm Tử Tranh vội lắc đầu: ‘Em biết Tĩnh Nghiên có nhiều hiểu lầm với em mà những hiểu lầm này bấy lâu vẫn chưa hóa giải được nhưng em tin rồi sẽ có ngày hóa giải hết những hiểu lầm này, dù sao em với cô ấy cũng là bạn tốt nhất của nhau!’
‘Em đó …’
Cung Quý Dương sủng nịch cọ tay lên mũi cô, ‘Đã là mẹ người ta rồi mà suy nghĩ sao vẫn còn đơn giản quá vậy. Em tưởng ai cũng đơn thuần như em cả sao? Một người sẽ thay đổi theo thời gian, theo hoàn cảnh, đây là chuyện rất bình thường!’
Sầm Tử Tranh hơi nhú mày, trong mắt lộ ra vẻ suy tư nhưng chỉ trong chớp mắt nỗi nghi hoặc liền tan biến hết, cô khẽ khàng tựa đầu vào ngực chồng, nhẹ giọng nói: ‘Em tin Tĩnh Nghiên sẽ không vậy đâu. Theo em thấy thì do anh quá đa nghi mà thôi!’
Cung Quý Dương nhún vai, bàn tay vẫn đặt sau lưng cô, ‘Không nghe lời ông xã, chịu thiệt sẽ là em thôi!’
Sầm Tử Tranh bật cười, ‘Câu nói này của anh nói thật xuôi tai!’
Cung Quý Dương bật cười ha hả: ‘Bà xã là người Đài Loan, anh cũng phải rèn luyện tiếng Trung nhiều mới được chứ!’
Sầm Tử Tranh lại huých hắn một cái nhưng nét mặt và cả động tác đều cực kỳ nhu hòa, cô vòng tay qua cổ hắn: ‘Quý Dương, chuyện em nhờ anh, anh có giúp em được không?’
Cô tự biết với khả năng của mình muốn tìm một người quả thật như mò kim đáy bể nhưng Cung Quý Dương thì khác, hắn chẳng những có thể tìm mà hơn nữa còn tìm rất nhanh.
Cung Quý Dương nhẹ nâng cằm cô lên, nhè nhẹ vuốt ve làn da mềm mịn của cô, trong mắt ẩn hiện một thoáng suy tư.
‘Tranh Tranh, anh nghĩ là em không cần phải gặp lại cô ấy đâu!’
‘Quý Dương …’
Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy thoáng có chút hoảng hốt, cô vội nói: ‘Em biết anh nhất định cho rằng bạn ấy có mục đích nhưng … nhưng đó cũng chỉ là suy đoán thôi mà. Hơn nữa cô ấy làm sao đoán được hôm đó em sẽ đi con đường đó, sẽ bị kẹt xe chứ. Quý Dương, năn nỉ anh đó, giúp em một chút được không? Bằng không cả đời này em cũng sẽ không an lòng!’
Ánh mắt Cung Quý Dương rơi trên gương mặt xinh xắn của cô, đôi mắt thâm trầm không lộ rõ tâm tư hắn đang suy nghĩ gì. Bất chợt hắn cười khẽ, chỉ tay vào môi mình …
‘Hôn anh một cái!’
‘Đáng ghét!’
Sầm Tử Tranh biết hắn đã ngầm đồng ý, gương mặt xinh xắn hồng lên một mảnh, cô nhỏm người nhẹ nhàng đặt đôi môi hồng nhuận phủ lên môi hắn, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước khiến Cung Quý Dương tức tối rên khẽ một tiếng.
Sầm Tử Tranh cười thật ngọt, ‘Này, hôn cũng đã hôn rồi, anh không được nuốt lời đâu đấy!’
‘Vật nhỏ, dám trêu ghẹo anh hở, nụ hôn của em chỉ có thể gọi là chuồn chuồn lướt nước thôi để anh dạy em thế nào mới là một nụ hôn thật sự!’
Nói chưa dứt lời thì thân hình cao lớn của hắn đã áp về phía cô, cuồng nhiệt cắn nuốt đôi môi anh đào của cô, tham lam hưởng thụ sự ngọt ngào của cô như thưởng thức một món ăn ngon nhất trên đời …
‘Quý Dương …’
Thần trí Sầm Tử Tranh càng