Truy tìm ký ức

Truy tìm ký ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328945

Bình chọn: 9.5.00/10/894 lượt.

bị thương, anh ta bị đưa về đồn cảnh sát, sau đó được thả ra”.

“Đánh người bị thương ư?” Cẩm Hi hỏi.

Châu Tiểu Triện gật đầu: “Vâng. Theo ghi chép của đồn cảnh sát, do vấn đề tình cảm, anh ta đã đánh người bạn trai chính thức của cô gái kia”.

Lải Nhải cười: “Nhìn không ra một công tử nhà giàu như vậy lại đi giật người yêu của kẻ khác”.

Châu Tiểu Triện tiếp lời: “Chúng ta sẽ mời những người có dính dáng đến ba đối tượng tình nghi, gồm chủ xe bị Kim Lan Hanh đâm phải, đại diện pháp nhân công ty có tranh chấp kinh tế với Tưởng Tử Dịch và người bạn trai cũ bị Tư Đồ Dập đánh về điều tra. Tuy nhiên, trong số bọn họ có người đang ở nước ngoài, có người thay đổi địa chỉ nên cần thời gian liên hệ”.

Trong phòng thẩm vấn, người phụ trách hỏi Tư Đồ Dập về chứng cứ vắng mặt. Anh ta nói cuối tuần nghỉ ngơi ở ngôi biệt thự nên không có người làm chứng.

Sau cuộc thẩm vấn sơ bộ, ba đối tượng tình nghi bị đưa vào ba căn phòng khác nhau. Còn trong phòng thẩm vấn, năm thành viên tổ Khiên Đen tiến hành cuộc trao đổi ngắn gọn với Hứa Nam Bách.

Châu Tiểu Triện mở miệng trước: “Tôi xin bổ sung một điểm, theo tự liệu tôi nắm được, Tư Đồ Dập là người có tiếng tăm tốt nhất, trong cuộc sống khiêm tốn hòa nhã, không có quan hệ nam nữ bừa bãi, hòa đồng với đồng nghiệp, trong công việc cũng rất chịu khó. Mấy năm qua, dưới sự chỉ đạo của anh ta, công ty phát triển rất tốt. Người này không giống đối tượng có tâm lý méo mó”.

Mọi người còn chưa phản ứng, Hứa Nam Bách đã lên tiếng trước: “Cậu sai rồi!”.

Châu Tiểu Triện ngượng ngùng sờ đầu: “Giáo sư, tôi chỉ đoán bừa, anh đừng để ý”.

Hứa Nam Bách mỉm cười: “Chúng ta không thể dựa vào bề ngoài để phán đoán một người có tâm lý bình thường hay không. Cậu xem tôi có bình thường không?”.

Tất cả mọi người đều nhìn anh ta. Châu Tiểu Triện đáp: “Tất nhiên anh bình thường rồi”.

Hứa Nam Bách lắc đầu, thản nhiên đáp: “Rất nhiều phương diện về hành vi và tâm lý của tôi sau khi trắc nghiệm đều cho thấy đạt mức cố chấp vượt quá người bình thường. Ngoài ra, tôi còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế(*) ở mức độ trung bình. Lấy ví dụ, nếu trong hàng ghế có một chiếc xếp không ngay ngắn, tôi nhất định sẽ đi chỉnh lại. Nếu không làm vậy, rất có thể cả ngày tôi sẽ luôn nghĩ đến chuyện đó. Một ví dụ khác, khi đỗ xe vẫn còn chút sai lệch khỏi vị trí, tôi sẽ điều chỉnh đi điều chỉnh lại, cho đến lúc ngay ngắn mới thôi. Mặc dù vậy, người ngoài không hề biết đến những trạng thái tâm lý này của tôi”.

(*) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive Compulsive Disorder – OCD): Là một loại rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do cụ thể và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến stress.

Mọi người nhất thời im lặng, Hứa Nam Bách cầm cốc trà uống một ngụm: “Tuy nhiên, mức độ méo mó của tôi còn lâu mới đạt đến độ biến thái, các cậu không cần lo lắng”.

Châu Tiểu Triện và Lải Nhải nở nụ cười gượng gạo. Bạch Cẩm Hi nhếch môi: “Sư huynh, câu chuyện cười của anh lạnh quá đi”.

“Làm thế nào bây giờ?” Mặt Lạnh hỏi.

Hứa Nam Bách đáp: “Quan điểm của tôi là tiếp tục theo dõi, quan sát ba đối tượng tình nghi. Từ góc độ tâm lý tội phạm, chúng ta cần nhiều chứng cứ hành vi hơn mới có thể phán đoán, ai là thủ phạm. Trong giả có thật, trong thật có giả. Người nhìn có vẻ giống nhất chưa chắc đã phải, người không giống nhất nhiều khi lại là kẻ che giấu giỏi nhất. Chúng ta không thể căn cứ vào cuộc thẩm vấn ngày hôm nay rồi nhận định một cách qua loa. Đó là việc làm hoàn toàn sai lầm”.

Cẩm Hi gật đầu tán thành, vô thức quay sang Hàn Trầm. Tình hình bày ra trước mắt bọn họ bây giờ là:

Ba đối tượng tình nghi dù có tính cách và lối sống khác nhau nhưng ít nhiều cũng phù hợp với chân dung tội phạm.

Đều từng có mối quan hệ với nạn nhân.

Vì sự việc xảy ra vào buổi tối cuối tuần nên họ đều không có chứng cứ vắng mặt.

Vô hình trung, dường như bọn họ tồn tại một mối liên quan nào đó.

Điều này khiến Cẩm Hi có cảm giác, sự việc không đơn giản chỉ là vụ án giết người hàng loạt như ban đầu. Hơn nữa, quá trình tìm ra ba đối tượng tình nghi nói trên có vẻ hơi “thuận lợi”.

Đang chìm trong suy tư, cô chợt nghe Hàn Trầm lên tiếng: “Mặt Lạnh, cậu hãy đi sắp xếp để ba người tình cờ gặp nhau nhưng không cho bọn họ cơ hội nói chuyện”.

Cẩm Hi sáng mắt, đây là cách hay.

Những người khác tỏ ra phấn chấn, còn Hứa Nam Bách cười cười, nhìn Hàn Trầm bằng ánh mắt tán thưởng.

Tổ Khiên Đen ngồi trong phòng giám sát, dõi mắt lên màn hình. Kim Lan Hanh, Tưởng Tử Dịch và Tư Đồ Dập được cảnh sát đưa từ những căn phòng khác nhau ra ngoài, cùng đi tới một chỗ rẽ hành lang. Thần sắc của họ vẫn có vẻ bình thường.

Kim Lan Hanh trò chuyện với người cảnh sát bên cạnh, hòng dò hỏi thông tin về vụ án, còn Tưởng Tử Dịch và Tư Đồ Dập đều lặng thinh.

Cả ba nhanh chóng chạm mặt. Nhìn thấy nhau, họ đều ngẩn người, nhưng không ai lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

“Lão đại, không phải là tập thể gây án như vụ lần trước đấy


Pair of Vintage Old School Fru