
ách ứng xử trước mặt người lớn, nói túm lại, vân vân và mây mây, việc làm không kể siết. Chiều tối ngày thứ tư, trong nhà Nami bỗng xuất hiện một đám người lạ hoắc lạ huơ, tóc tai lòe loẹt, ăn mặc diêm dúa, xấn tới bên cô tấn công dữ dội.
Một người tấp vào mặt Nami hàng tá phấn son đủ loại, một người khác ra sức kéo dật tóc cô, người còn lại đáng sợ hơn nhiều, chị ta ép cô mặc vô số các thể loại quần áo hở hang, mát trên lạnh dưới. Ôi chao cô đã phản kháng rất quyết liệt, nhưng họ vẫn không buông tha cho cô. Ba tiếng tra khảo đi qua, Nami bước ra với một diện mạo hoàn toàn mới. Khuôn mặt điểm nhẹ từng lớp phấn mỏng, mái tóc xõa dài uốn xoăn cuối lọn, sống mũi thanh cao, dọc dừa, đôi môi căng mọng chúm chím, mình khoác váy xếp ly ngang đùi, trắng tinh như linh hồn thuần khiết của cô. Đám gia nhân nhìn cô chủ mình tới rớt cả quai hàm, mẹ kế bỉu môi quay phắt ra cửa, ông Otto hài lòng gật gù không ngớt, chỉ có mỗi Nanami là không hiểu đang có chuyện xảy ra.
Chiếc Limo ba cửa đưa “gia đình ” cô tới một nhà hàng Pháp trong trung tâm thành phố. Nami xuống xe dưới hàng loạt con mắt trầm trồ của mọi người quanh đấy. Otto vui vẻ cười không ngậm nổi miệng, mẹ kệ mặt hầm hầm ra khỏi xe, một nhà ba người ba tâm trạng. Nami ngước nhìn bảng hiệu nhà hàng. Một nơi quá ư xa xỉ đối với những kẻ tầm thường như cô. Nghĩ đoạn, Nami nhếch mép cười lạnh.
Trong căn phòng rực rỡ ánh đèn chùm ấm cúng, Futaji nhàn nhã nhấp từng ngụm rượu vang đỏ. Hôm nay anh trông thực bảnh, bộ vest đen hiệu Italy khiến cơ thể Futaji nổi bật hơn cả, mái tóc vuốt keo mới cóng, quanh người thoang thoảng mùi nước hoa nam tính. Futaji năm nay hai năm, là cậu cả nhà Zeshiwa, học vấn uyên bác, nhìn sâu hiểu rộng, lại đẹp trai giàu có, gái theo không đếm xuể, chỉ tiếc, anh không hứng thú với đám con gái bu bám, thế giới của anh chỉ tồn tại hai chữ “công việc “. Rồi Nami xuất hiện, cô đã đánh cắp trái tim bằng đá của anh, cho anh biết thế nào là nhớ nhưng chờ đợi. Tính hiếu thắng khiến anh bất chấp tất cả để có được cô, anh biết cô còn đi học, nhưng không sao, việc học có thể đêt đấy, nhưng lấy vợ là phải lấy liền tay, để đó lâu ngày người khác tranh mất.
Nami lạnh lùng bước qua cánh cửa gỗ bóng vàng, con ngươi băng lãnh lướt từ từ từng người trong phòng, sau đó thì dừng lại ở chàng trai mắt đen, da trắng cứ mãi nhìn mình nãy giờ. Như những gì mà cô học suốt ba ngày qua, Nami lễ phép chào hỏi người lớn, đến khi bắt gặp cái nhìn cuốn hút của Futaji, Nami không nói gì. Anh ta nghĩ cô sẽ mê anh ta sau cái vỏ bọc thánh thiện ấy sao? Ánh mắt Futaji nhìn cô, có thể khiến tất cả con gái trên quả đất này điên đảo, nhưng với cô, chúng còn không bằng một nửa Riuzo. Chẳng buồn liếc Futaji, Nami hờ hững đi về chỗ ngồi. Không nói, không cười, cả một bữa ăn trông cô cứ như bức tượng đá, làm Futaji chau mày khó chịu cực kỳ. Nami chẳng mấy quan tâm đến mọi vật xung quanh, ăn xong món thịt thô ráp trên đĩa, cô đặt nĩa và dao xuống bàn, nhã nhặn lau miệng rồi xin phép đi vệ sinh. Thấy cô ra ngoài, Futaji cũng ba chân bốn cẳng dõi theo. Để rồi xem, là cô lạnh hay anh lạnh.
***
Xả nước xuống bồn rửa, Nami mệt mỏi táp từng đợt nước lên mặt, chúng giúp cô cảm thấy khoan khoái và dễ chịu hơn. Lau sạch mặt bằng khăn ướt, cô sửa lại cổ váy, vặn nắm đấm cửa toilet đi ra.
– Chưa cô gái nào dám khước từ tôi. – Futaji dựa lưng vào thành lan can gần lối về phòng ăn chính, điềm đạm cao giọng.
Nami lạnh nhạt lướt ngang qua anh. Futaji tức giận bắt lây cổ tay cô bóp chặt. Cắn răng chịu đựng, cô vô cảm lên tiếng.
– Bỏ ra. – Giọng cô trong trẻo đến rung động lòng người, nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo đáng sợ.
Futaji khẽ nhếch môi, cười khẩy.
– Tôi không thích những cô nàng bướng bỉnh.
Nami không phản ứng, bàn tay khẽ run lên. Đôi mắt đen láy bỗng đổi đỏ quạnh, cô kéo cánh tay Futaji đang giữ chặt cổ tay mình, đưa lên miệng và cắn thật mạnh. Anh “a” lên một tiếng, rồi nhanh chóng rụt tay về, phẫn nộ nhìn cô giận dữ. Nami vẫn không để ý anh, cô xoa xoa cổ tay bị nắm đến sưng đỏ, song lẵng lặng trở về phòng ăn, để mặc một mình Futaji, với khuôn mặt bừng bừng lửa giận.
“Được lắm, Hagasawa Nanami. Rất cá tính, rất thú vị, tôi càng ngày càng thích em thêm đó.” Suy tư ngẫm nghĩ, thần sắc Futaji trở lại bình thường. Hắn thầm cười trong họng gian xảo, rồi cũng rảo bước theo hướng cô đi.
Sau cái ngày ra mắt nhàm chán ấy, hôm nào Futaji cũng chạy đến tìm Nami, rủ đi hẹn hò vớ vẩn gì đó, nhưng đều bị cô thẳng thừng từ chối. Mặc dù rất tức giận nhưng anh ta vẫn mặt dày đeo bám, hai tư trên bảy đều trực chờ Nami ngoài cửa phòng cô, tiện thể làm bình hoa miễn phí cho mấy chị giúp việc trong nhà ngắm nghía xả stress. Riêng Nami, cô không bao giờ ra khỏi cửa và luôn khóa trái cửa phòng. Nhưng thực chất, ngày nào cô cũng lén trốn ra khu rừng ở ngoại ô thành phố luyện tập, chẳng ai trong nhà biết cô đang làm gì và cũng không ai quan tâm đến kẻ đáng sợ như Nami. Một tuần nữa lại trôi đi, Futaji chịu hết nổi đành mang quyền lực ra đe dọa cha cô, buộc Nami phải hẹn hò với hắn một n