XtGem Forum catalog
Trước Vòng Chung Kết – Nguyễn Nhật Ánh

Trước Vòng Chung Kết – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323414

Bình chọn: 9.5.00/10/341 lượt.

uắn phải là thủ môn số hai. Nhưng xui cho nó là “số một” và “số hai” lại ở chung trong một đội, thành ra “số hai” dĩ nhiên phải chịu lép hơn. Chớ nếu nó ở đội khác, như đội khu phố 4 của thằng Sinh chẳng hạn, thì Long quắn sẽ được trọng vọng ra trò chớ không phải chơi.

Ðội “Sư tử” tiếp tục thử tài thủ môn dự bị.

Tới khi Long quắn mệt nhoài, phản xạ bắt đầu loạng quạng thì các chân sút trứ danh như Hùng bụi, thằng Sĩ cũng đứng hết muốn nổi. Tụi nó ngồi bệt xuống đất, nghỉ xả hơi. Có đứa nằm ngửa mặt lên trời, đầu gối lên hai tay, ngắm mây và… mặt trời.

Hùng bụi ngồi kế bên thằng Hoàng. Trong khi tụi bạn tán dóc đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi thì Hùng bụi ghé vô tai Hoàng, khoe:

– Tao sắp được kết nạp Ðội rồi mày.

Hoàng trố mắt nhìn bạn. Nó reo lên:

– Thiệt hả mày?

– Thiệt! Không tin mày hỏi Long quắn với Thuận ròm coi! Tụi nó cũng sắp vô Ðội một lượt với tao.

– Chi đội trong lớp mày hả?

– Ừ, chỉ riêng Long quắn thuộc chi đội khác. Tại nó học khác lớp tao mà!

Hùng bụi chợt nhớ ra một điều, nó khoe:

– Chi đội lớp Long quắn do anh Long phụ trách đó mày.

Hoàng không hiểu:

– Anh Long nào?

Hùng bụi huých vai bạn:

– Thì anh Long chớ anh Long nào nữa! Anh bữa trước dẫn mình vô đá bóng trong sân vận động của phường đó.

– À! Hết sẩy hén!

Hoàng gật gù. Té ra anh Long phụ trách thiếu nhi ở phường.

Hùng bụi ngoắc Long quắn và Thuận ròm lại. Bốn đứa ngồi chụm đầu trò chuyện.

– Còn Minh Mông Cổ sao không vô Ðội? – Hoàng tò mò hỏi.

Thuận ròm cười hích hích:

– Nó già rồi ai mà cho vô Ðội. Hình như nó sắp mười sáu tuổi thì phải.

Hoàng cũng cười:

– Còn Tâm sún? Nó đâu có nhiều tuổi?

– Tâm sún hả? – Hùng bụi tặc lưỡi – Tao cũng không rõ nữa, tại nó học lớp ba với Minh Mông Cổ chớ đâu có học chung lớp tao hay lớp Long quắn đâu.

Thuận ròm nhún vai:

– Tao nghe Minh Mông Cổ nói là nó không chịu đi sinh hoạt Ðội. Tối nào có giờ học hát hay sinh hoạt gì gì đó do chị phụ trách hướng dẫn là nó chuồn mất tiêu.

Long quắn giải thích thêm:

– Mấy lần tao hỏi nó thì nó nói là nó phải ở nhà giúp má nó nấu khoai để sáng sớm bày hàng. Nó kêu nó chỉ đi học mấy buổi dạy văn hóa thôi, còn nó không khoái đi sinh hoạt, nó ghét học hát chung với tụi con gái.

Câu chuyện đang sôi nổi thì bị giọng cười hô hố của thằng Sĩ cắt ngang.

– Ha ha! – Sĩ nãy giờ nghe lỏm cuộc trò chuyện của mấy đứa này, bây giờ liền ngoác miệng ra cười – Tụi Hùng bụi, Long quắn sắp trở thành “cá ba đuôi” rồi tụi mày ơi! Ít bữa tao mua “cá thia lia” về bỏ trong lọ thủy tinh đá chơi! Ha ha!

Long quắn trừng mắt:

– Ðừng có bép xép cái miệng, mày! Chuyện mình không lo, cứ đi lo chuyện thiên hạ.

Sĩ nhe răng, chọc:

– Tao có sắp mọc đuôi như tụi mày đâu mà lo!

Hùng bụi “hừ” một tiếng, bực bội:

– Mày thì suốt ngày chạy rong ngoài đường, biết cái khỉ mốc gì mà nói!

– Mày cũng chạy rong như tao chớ có khá gì hơn đâu mà bày đặt lên mặt.

Hùng bụi khịt mũi:

– Nhưng mà buổi tối tao đi học.

– Thì kệ mày! – Sĩ so vai – Mày muốn học thì mày học, còn tao không muốn học thì tao đi chơi, ai cấm!

– Thì đâu có ai cấm mày. Nhưng mày không được nói đụng đến tụi tao.

Sơn cao đột ngột lên tiếng bênh vực thằng Sĩ:

– Nó thấy đứa nào đeo khăn quàng đỏ thì nó kêu là “cá ba đuôi” chớ nó đụng tới mày hồi nào.

Hoàng nãy giờ cố dằn nhưng không dằn được, nó đứng bật dậy:

– Nhưng nó không được nói vậy!

Sĩ nhếch mép:

– Miệng tao, tao nói! “Cá ba đuôi”!

Hoàng mặt mày đỏ gay, lao tới:

– Mày nói tiếng nữa coi!

– Ðồ “cá ba đuôi”!

Nhưng Hoàng chưa kịp làm gì thì Hùng bụi đã kéo tay nó lại, nói lớn:

– Mày để tao!

Không khí căng thẳng tột độ. Cuộc ấu đã sắp sửa xảy ra và thằng Sĩ có nguy cơ trở thành nạn nhân của những lời khiêu khích vừa rồi. Nhưng thiệt may cho nó vì ngay lúc đó, tụi thằng Tân kêu giật giọng:

– Lẹ lên chớ tụi mày. Gần hết giờ tập rồi.

Các chú nhóc đội “Sư tử” sực nhớ ra mình tới đây để đá bóng chớ không phải để đánh lộn. Những con gà đang hăng tiết lập tức xếp cựa lại và tiến ra sân, đứng vô những vị trí đã được sắp xếp từ trước. Thủ môn Hoàng lầm lũi đi về phía khung thành. Khung thành quá rộng so với vóc dáng thủ môn. Sân bóng cũng quá rộng so với những cầu thủ trên sân. Các chú nhóc chạy nhảy trên mặt sân giống như những chiếc thuyền con bơi trên đại dương. Nhưng hai đội vẫn nhứt quyết rải người ra đá trên toàn sân y như người lớn, vừa chạy vừa thở hồng hộc. Chúng cho rằng thi đấu trên sân rộng cũng là một cách tập thể lực thuận lợi. Một công đôi ba chuyện mà! Dù sao thì ngày tranh giải cũng sắp tới rồi.

Các cầu thủ đội “Sư tử” trong nháy mắt đã quên đi những mối bất hòa nội bộ. Khi trái bóng lăn đi, những tính khí khác nhau kia đã thống nhất lại thành một khối, với cùng một quyết tâm và mục đích giống nhau là giành chiến thắng cho đội mình.

Hoàng nhô lên hụp xuống trong khung gỗ theo dõi những đường bóng tấn công của đối phương. Hai bàn tay nhỏ bé của nó như hóa thành bốn, thành tám, thành mười sáu chia nhau bịt kín khung thành. Nó đón bên này, đỡ bên kia, hăm hở cản phá hoặc tóm gọn mọi c