
theo cổ vũ cho bằng được mặc dù lúc này đội bóng thân yêu của ổng đã tụt xuống hạng A2 và Hải Quan, Cảng Sài Gòn đang là hai đội được mến mộ nhất ở thành phố. Chú Tám mê đội bóng của mình đến mức tỏ ra thiên lệch quá đáng. Chú có hàng trăm lý do để giải thích và bào chữa cho cái thua của đội nhà cũng như có hàng mớ những lời dè bỉu, khích bác để nhận chìm thắng lợi của đội đối phương xuống tận bùn đen.
Ra ngoài, chú khoái đội Công nghiệp Thực phẩm. Về xóm, chú khoái đội “Mũi tên vàng”. Bởi vì thằng cháu chú bắt gôn trong đội này. Bây giờ, Hoàng chuyển qua đội “Sư tử”, tình cảm của chú cũng chuyển theo. Chú lại ủng hộ đội của Hùng bụi. Ðiều này thì Hoàng giấu tụi thằng Tân. Mặc dù khi ra tranh giải thì tụi này cũng sẽ biết. “Thiệt chưa thấy ai như ông chú mình!” – Hoàng buồn cười trong bụng khi nghĩ tới niềm mê say cuồng nhiệt và rất là vô nguyên tắc của chú Tám.
– Chú mày còn làm ở hãng giày Ba-ta không? – Tân lại hỏi.
– Thì ổng làm ở đó chớ đâu! – Hoàng sực nhớ ra – Hình như bữa trước ổng có hứa cho mày đôi giày phải không?
Tân gật đầu:
– Ừ, sao lâu quá không nghe ổng nói gì hết. Hay ổng quên rồi không biết. Mày về nhắc giùm ổng coi!
– Ðược rồi, tao sẽ nhắc.
Hoàng hứa với bạn trước khi rẽ về nhà ở khu phố 2.
Chiều đó, đội “Mũi tên vàng” và đội “Sư tử” lại tập chung với nhau ở sân bóng phường 2 như thường lệ.
Trước khi đấu “tập huấn” với nhau, mỗi đội tản về một khu thành để tập kỹ thuật cơ bản.
Ở phía đội “Sư tử”, tân thủ môn Hoàng nhảy nhót trong khung gỗ đón đỡ những cú sút của đồng đội. Cựu thủ môn Long quắn, nay là thủ môn dự bị kiêm tiền vệ, đứng chung trong đám thằng Sĩ, Tâm sún chờ tới lượt mình thử chân sút.
Lúc thằng Hoàng trở về đội khu phố 2, đứa nào trong đội “Sư tử” cũng mừng ra mặt, trừ Long quắn. Ðiều nó hằng lo lắng đã xảy ra. Ðội “Sư tử” coi việc thằng Hoàng sẽ đứng trong khung thành của đội là chuyện đương nhiên không cần bàn cãi. Kể cả thằng Sĩ là đứa trước đây hành hung Hoàng cũng nhất trí như vậy. Long quắn coi chuyện đó như một sự sỉ nhục đối với mình. Nó cũng chẳng làm gì lớn chuyện, cũng chẳng nói cạnh nói khóe gì nhưng thái độ của nó đối với người thủ môn mới rất là lạnh nhạt.
Hoàng thừa biết chuyện đó. Nó không muốn làm Long quắn mất lòng. Mặc dù Long quắn là đứa duy nhất trong đội “Sư tử” tỏ ra không ưa nó trong mấy ngày tập dượt chung vừa qua, nó có cảm tình với Long quắn nhất đội. So với những đứa khác, Long quắn có vẻ hiền lành, dễ thương hơn. Với lại, nó muốn mọi sự rành mạch đâu đó rõ ràng. Long quắn bắt gôn cho đội “Sư tử” từ trước tới nay, bây giờ bị mình chiếm chỗ ngang xương không nói qua một tiếng kể cũng kỳ. Hoàng liền đề nghị Hùng bụi cho thi đá phạt đền. Nó và Long quắn mỗi đứa bắt năm trái, đứa nào để lọt ít thì làm thủ môn chính, đứa kia làm gôn phụ hoặc lên đá hàng trên. Như vậy cho công bằng, không ai nói ai được. Cả đội đồng ý ngay lập tức.
Hoàng vỗ vai Long quắn:
– Như vậy nghe! Tao đã về đây thì tao cũng như mày đều phải bảo vệ danh dự cho đội. Nếu tao để lọt lưới nhiều hơn mày thì tao sẵn sàng nhường cho mày bắt gôn liền.
Long quắn mất vẻ lạnh lùng thường ngày, nó cũng vỗ lên lưng thằng Hoàng, cười nói:
– Ý kiến của mày hay đó! Tao sẵn sàng!
Kết quả cuộc thi tài, Long quắn đỡ được một trái, Hoàng đỡ được hai trái và một lần đấm trúng bóng nhưng lưới vẫn bị thủng như thường. Sau lần đó, Long quắn vui vẻ làm thủ môn dự bị và khi chưa cần thay thế thì nó sẽ thay phiên với Thuận ròm đá ở vị trí tiền vệ cánh trái.
Hoàng nhấp nhổm giữa hai cột gôn như một con mèo. Ðôi mắt nó mở to nhìn chằm chằm vô trái bóng đang xé gió bay tới. Cú dứt của Sơn cao khá mạnh nhưng không hiểm. Trái bóng bay thẳng vô tay thủ môn. Hoàng ném bóng ra. Tới lượt Thuận ròm dứt. Trái bóng đi sệt vô góc trái khung thành. Hoàng nhảy bổ tới và nằm đè lên trái bóng. Minh Mông Cổ dứt. Thủ môn lại lao theo. Bóng trúng cột dọc, nẩy ra, Long quắn trờ tới, gẩy nhẹ bóng vô góc lưới, thằng Hoàng bó tay. Nhưng trong tích tắc, nó kịp thời nhoài người tới, lấy chân hất trái bóng văng ra ngoài. Cú “chuồi” của nó không thua gì Tam Lang. Tụi bạn vỗ tay hoan hô ầm ĩ.
Hoàng nhe răng cười khoái chí. Khi đã đứng vô khung thành, nó lập tức quên đi tất cả những dằn vặt phiền muộn hằng ngày. Không cần biết là mình đang bảo vệ khung thành cho đội nào, khu phố 1 hay khu phố 2, lúc đó Hoàng chỉ có mỗi một suy nghĩ là làm sao đừng để cho bóng lọt vô gôn. Nhiệm vụ của người thủ môn lúc này là trên hết. Nó tả xung hữu đột, bay lượn giữa hai cột gôn như một con dơi sung sức, hăng hái đấm bắt mọi cú kết thúc nguy hiểm từ bất cứ hướng nào bay tới. Trong đội “Sư tử”, đứa nào cũng nể cho sự tập dượt đến nơi đến chốn của Hoàng. Lần nào cũng vậy, sau khi tập, người nó ướt mèm mồ hôi như mới ở dưới sông lên.
Lần này cũng vậy, tập cho đến khi không còn thở nổi nữa, Hoàng mới chịu rời khung thành cho Long quắn vô thay.
Thực ra, tài nghệ của Long quắn không thua kém Hoàng bao nhiêu. Nó thuộc loại thủ môn xuất sắc mà các đội bóng khác đều thèm muốn. Nếu cho Hoàng là thủ môn số một thì Long q