
gọi nàng lại. Nàng không nghĩ hôm nay lại gặp được Ninh Oản, vừa vặn có Cố Giang Nghiêu, tưởng tượng đến quan hệ ngày xưa của Cố Giang Nghiêu và Ninh Oản, trong lòng nàng thấy tốt hơn nhiều —– nàng muốn để cho Ninh Oản xem, người nàng ta từng thích, giờ đang quỳ gối dưới chân váy thạch lựu của Ninh Tú nàng.
Sao Ninh Oản không biết tâm tư của Ninh Tú được cơ chứ, chỉ là lúc này không tiện bỏ đi, cười nhạt: “Muội còn một số việc, nhị tỷ cứ ở đây chơi.”
Ninh Tú thay đổi không khác gì ngày xưa, cầm tay nàng như thể tỷ muội tình thâm: “Ngày nào muội chẳng nhàn nhã, làm gì có chuyện gì, đi vội thế?” Nàng kéo Ninh Oản sang một bên, cố ý cười nói: “Đêm qua muội không về, ở lại chỗ Thái tử à, cha và tỷ lo lắng uội lắm.”
Lo lắng cái gì? Lo lắng nàng có làm bừa không à?
Từ lúc Ninh Oản xuất hiện, tầm mắt của Cố Giang Nghiêu vẫn luôn dừng trên người nàng. Đã lâu rồi y không gặp nàng, lúc trước là vào cung làm thư đồng của Hòa Nguyệt công chúa, sau đó cũng không có dịp gặp nàng. Hôm nay y thăm dò đến thử, hy vọng có thể gặp được nàng trong phủ, cuối cùng lại tưởng không có duyên.
Y vốn đã định đi, bỗng nhiên…. Lại vô tình gặp được nàng, thật sự là vừa mừng vừa sợ. Nhưng bên người vẫn còn Ninh Tú, y không thể biểu lộ gì……. Lại không cách nào dời mắt khỏi nàng.
Nếu là trước kia, Ninh Oản chỉ là một nụ hoa, ngây ngô đang yêu thì bây giờ nàng đã thành viên ngọc đẹp, càng ngày càng ra dáng đại cô nương, cũng càng ngày càng xinh xắn. Nếu Ninh Tú là một gốc lan nơi u cốc, thì Ninh Oản trước mặt là một đóa hải đường đang dần trưởng thành trong gió. Dù bây giờ chưa nở rộ, nhưng tư thái đã lộ ra, không bao lâu sau, dung mạo của nàng sẽ vượt qua Ninh Tú.
“Muội hơi mệt, muội về phòng trước đây.” Ninh Oản chẳng thèm liếc Cố Giang Nghiêu lấy một cái, nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của y. Ninh Oản càng thấy vô cùng khó chịu, bàn tay nắm chặt thành đấm, trong lòng thầm mắng to.
Ninh Tú sao buông tha nàng dễ dàng thế được, bước gần tới chỗ nàng, ngờ vực hỏi: “Mệt mỏi ư?” rồi ra vẻ kinh ngạc: “Hôm qua muội ở lại Minh Tú sơn trang một mình….. Tỷ nói này Oản Oản, muội thích Thái tử điện hạ thì không nói, nhưng bây giờ vô danh vô phận, một cô nương không nên làm việc đáng thẹn đến bực này.”
Đây đã là lần thứ hai Ninh Oản không hồi phủ, Thái tử điện hạ huyết khí phương cương, tuy đồn là không gần nữ sắc, nhưng cũng là một nam tử. Mà nam tử, nào có ai không thích nhuyễn ngọc ôn hương, điên loan đảo phượng, dù là thái tử cũng không ngoại lệ.
Nếu Thái tử muốn đưa Ninh Oản lên làm Thái tử phi, sao lại chậm chạp không đưa danh phận? Ninh Tú cười thầm, trong lòng hiểu rõ.
“Không liên quan đến tỷ.” Ninh Oản nhíu mày, nàng rất tức giận, nhưng cũng lười giải thích với nàng ta.
Ánh mắt Ninh Tú khẽ đảo, đột nhiên nhìn thấy gì đó, đưa tay kéo cổ áo nàng. Lần kéo này, để lộ ra dấu hôn màu hồng trên da thịt trắng nõn. Ấn kí này không cần nói cũng biết.
“Ninh Tú!”
Nụ cười của Ninh Tú càng thêm xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển, đuôi mắt hơi nhếch lên, giật mình nói: “Chẳng trách muội nói mệt mỏi, hóa ra đêm qua….”
“Ninh Tú, tỉ quá đáng vừa thôi.” Rốt cuộc Ninh Oản cũng không nhịn được, nàng không so đo, nàng ta lại càng lấn tới.
“Quá đáng?” Ninh Tú thản nhiên nói, nàng thoáng nhìn thấy Cố Giang Nghiêu đứng bên cạnh sắc mặt đã thay đổi, trong lòng thoải mái, tiếp tục nói: “Muội không biết thẹn, cùng với nam nhân xa lạ quấn lấy nhau, một thân dơ bẩn như thế còn không thấy xấu hổ, khiến cả phủ Việt Quốc Công phải hổ thẹn.”
“Tỷ….” Ninh Oản đang muốn nổi cáu, lại nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến——-
“Nam nhân xa lạ? Không biết từ lúc nào bổn vương lại thành nam nhân xa lạ?”
Nghe thấy giọng nói ôn hòa này, cả ba người đều sửng sốt. Ninh Oản nhanh chóng xoay người, thấy Bùi Khuyết khoác cẩm bào màu trắng đang chậm rãi bước tới, y đứng cạnh nàng, thấy Ninh Oản vẫn còn ngơ ngác thì nắm tay nàng, dịu dàng nói: “Sao nàng không nói cho cha biết, cuối tháng này ta sẽ đến đưa sính lễ.”
Ninh Oản: “?”
“Khó lắm sao, gả cho ta còn ngại mất mặt?” Bùi Khuyết mỉm cưởi, thâm tình chân thành.
Nghe y nói vậy, càng lúc Ninh Oản càng không hiểu ra sao.
—– ơ? Sao A Khuyết lại quay trở lại? Còn lời nói của huynh ấy….. là ý gì?
Chương 40
Trùng Sinh Meo Meo Meo – Chương 40
Chương 40: Tiên sinh Bùi Bùi
Hai tay Ninh Oản bị y nắm chặt, lo lắng như từ lòng bàn tay chạm vào tâm khảm, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy của y, một lúc sau mới phục hồi tinh thần được.
Đây là…. ý muốn kết hôn với nàng sao?
Nghĩ đến đây lời định nói lập tức tan thành mây khói. Ninh Oản vui vẻ mím môi cười, làm sao còn để tâm chuyện hai người Ninh Tú và Cố Giang Nghiêu nữa chứ, nàng bước lại gần Bùi Khuyết, hai tay ôm lấy thắt lưng người trước mặt, cả người dựa vào y.
“A Khuyết….” Giọng nói của tiểu cô nương dịu dàng nhè nhẹ, làm cho lòng người cũng mềm đi.
Nếu là ngày thường, có người ở bên ngoài, Bùi Khuyết sẽ không có những cử chỉ lỗ mãng như vậy. Chỉ là vừa rồi khi y nghe được những lời kia, nghe được tức giận trong lòng nàng, y cho tới nay luôn lo lắng ti